Lục Trăn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, Mục Vân Sinh, anh qua sông đoạn cầu, anh dám nói tôi, dùng một chiêu này mượn đao giết người, anh nha thật sự thoải mái nhất? Em gái anh, ở trước mặt bảo bối lại chính nghĩa lẫm nhiên như thế.

Ô ô ô...

Lục Trăn ủy khuất, người xấu nhất là Vân Sinh, không phải anh tôi a a a a, bảo bối cậu không được tìm lộn người a a a a.

Hạ bảo bối mếu máo hỏi, “Các cô gái đó có bối cảnh ra sao?”

Mục Vân Sinh liếc mắt nhìn Lục Trăn một cái, ý bảo Lục Trăn giải thích, Lục Trăn nói, “Không ai biết hai cô gái đó có bối cảnh thế nào, bọn họ đột nhiên nhô ra như vậy, nghe nói là vương bài mà đốc tra chống khủng bố vẫn bồi dưỡng, bây giờ nghe lệnh của mỹ nhân thiếu tá.”

”Tôi chưa cùng bọn họ so chiêu, không biết trình độ bọn họ thế nào. Bảo bối, cậu biết, hằng năm tại Mexico tất cả sát thủ sẽ một lần tranh đoạt ngôi vị đứng đầu, tất cả ước chừng đều là sát thủ đứng đầu thế giới, tranh đoạt đệ nhất bảo tọa.”

”Nhớ năm đó, thời gian mẹ cậu tham gia, cao nhất cũng không thể tránh khỏi vây quét của bốn gã sát thủ, toàn thân thoát ra, nếu như nghe đồn là thật, Cố Thất Thất một người có thể một mình đấu bốn gã sát thủ trong rừng rậm, cô ấy lại bình an thoát hiểm, tôi cảm thấy...” Lục Trăn khụ khụ, “Cậu nhanh lên một chút mua cho daddy cậu một phần bảo hiểm ngoài ý muốn đi.”

Mọi người, “...”

Hạ bảo bối hỏi Lục Trăn, “Anh đánh không lại hai người bọn họ?”

Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Vấn đề này tương đối đau đầu, như cậu đã biết, chúng tôi không phải sát thủ, sẽ không cướp bát ăn cơm hai cô ấy, chưa từng giao chiến, phải đánh qua mới biết được, không đánh làm sao biết...”

Hạ bảo bối quyết định thật nhanh, “Bốn người các anh, ai lợi hại nhất?”

Mục Vân Sinh phản ứng nhanh nhất, “Lục Trăn.”

An Tiêu Dao phản ứng kịp thứ hai, chậm một âm tiết nói, “Lục Trăn.”

Long Tứ trạng thái ở không, thì thào tự nói, “Bốn người chúng tôi, lúc nào phân cao thấp... A, đúng vậy, Lục Trăn lợi hại nhất.”

Lục Trăn thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu tươi.

Em gái người, các cậu toàn là người xấu, Vân Sinh, anh là người xấu nhất.

Hạ bảo bối nhìn đồng hồ, thanh âm thập phần ngọt ngào, “Lục ca ca, ngày mai trước bốn giờ chiều, tôi muốn thấy anh ở thành phố S, không tới, tự gánh lấy hậu quả nga, gần đây thân thể của tôi tự nhiên cảm thấy không thoải mái, trong cơ thể có cái gì đó yếu tố kích thích đang dâng lên, tính tình không tốt lắm.”

Ngụ ý, đừng đến gây chuyện với tôi, bảo anh trước bốn giờ chiều phải qua đây, Lục Trăn phải đến đúng giờ.

” Lúc nào, lão tử muốn đi làm hộ vệ cho Đường Dạ Bạch chứ?” Lục Trăn kiêu ngạo, rất yêu quý sờ sờ mặt mình, gương mặt này của Lục Trăn lại đi làm hộ vệ cho Đường Dạ Bạch, nhân gia sẽ hiểu lầm đi.

Mục Vân Sinh đem chuyện chỉnh lý một chút, sau đó nhàn nhạt hỏi, “Gần đây Cha cậu cùng mẹ cậu có phải xảy ra vấn đề hay không?”

Hạ bảo bối kinh ngạc, “Vân Sinh, anh mới từ trong đại tuyết chạy thoát thân, tin tức thật linh thông a.”

Mục Vân Sinh chỉnh lại lời nói của Hạ bảo bối “Đại tuyết sụp xuống, chỉ do ngoài ý muốn, đừng dùng loại từ chạy thoát thân này.”

Lục Trăn bật cười, Long Tứ bên kia cũng vỗ bàn, Long Tứ giọng nói lớn, cười đến đặc biệt kiêu ngạo, “Vân Sinh, cậu liền thành thật nói cho bảo bối đi, chúng tôi cũng sẽ không cười cậu.”

Mục Vân Sinh hừ lạnh, đại có một loại ai dám nói, lão tử tễ người đó.

An Tiêu Dao cấp tốc quyết đoán nói, “Bảo bối, Tiêu Dao ca ca nói cho cậu biết nga, vốn dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết lớn che phủ trong ba tháng, Vân Sinh chuẩn bị nửa năm lương thực, kết quả trong rừng cái gì không nhiều, lại nhiều sói con. Vân Sinh tích trữ lương thực, bị sói con đến vây quét, Vân Sinh đáng thương nga, đành phải ra ngoài săn thú, trong rừng tuyết, chỉ có sói tuyết có thể ăn, cậu cũng biết sói tuyết chạy rất nhanh? So với chúng tôi gien sói chạy còn nhanh hơn.”