“Trừ việc này còn có, Lâm tiểu thư trúng đạn uy lực quá lớn, lại bắn vào ở phần bụng dưới, cơ hồ cắn nát nội tạng, tử cung cũng bị thương, chúng tôi đã bỏ đi tử cung của cô ấy, ngày sau Lâm tiểu thư muốn mang thai, sợ rằng là không thể nào.”

Đường Bạch Dạ kinh ngạc, hủy dung? Bỏ đi tử cung? Ai ác tâm như vậy? Vậy mà, mang đến cho nữ nhân thương tổn lớn như vậy? Nếu là Lâm Lâm biết chính mình bị thương nặng như vậy, sợ rằng không thể tiếp nhận.

Bác sĩ nói, “Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực cứu chữa.”

Bác sĩ đi rồi, Đường Bạch Dạ dựa vào mặt tường băng lãnh, thật lâu không nói, Lâm Lâm bị thương nặng như vậy, là ai làm? Thần Hi, thật là em sao? Sẽ không, Thần Hi sẽ không ác tâm như vậy.

Nhất định không phải Hạ Thần Hi!

Đường Bạch Dạ chặt chẽ nắm tay, đối với một nữ nhân mà nói loại đau xót này, là trí mạng nhất.

Hủy dung cùng không thể làm mẹ.

Làm một nữ nhân, có sự trừng phạt nào, tàn khốc hơn so với sự trừng phạt này?

Tất cả mọi chuyện, được nhét chung một chỗ, hình như bắt đầu sai ở đâu đó rồi.

Hạ bảo bối từ buổi tối, tâm sự vẫn không yên, hình như có chuyện gì phát sinh, bảo bối sau khi trở về, vẫn rầu rĩ không vui, nhị thúc cũng không thèm khi dễ, một người ngồi ở trên ban công, lấy di động phát ngốc.

Đêm khuya người tĩnh, chính là người cô đơn nhất, thời gian tịch mịch.

Hạ bảo bối nhìn di động, mammy cũng không gửi một tin nhắn nào cho bé, mammy cùng daddy nói chuyện thế nào, bảo bối sợ gọi điện thoại tới, sẽ làm phiền bọn họ, lại sợ nếu không quan tâm, lại xảy ra chuyện.

Làm sao bây giờ?

Hạ bảo bối vẫn rầu rĩ không vui, quá nửa đêm, Hạ bảo bối liền không nhịn được, gọi điện thoại cho Hạ Thần Hi, vang lên rất lâu, mới có người tiếp, “Mammy a...”

”Bảo bối...”

”Daddy?” Hạ bảo bối kinh ngạc cực kỳ, “Mẹ đâu?”

”Không có việc gì, Thần Hi mệt mỏi, đang ngủ.” Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, Hạ bảo bối nghi hoặc, hơi nhíu mày, daddy giọng điệu rất yên lặng, không giống như là nói dối, chẳng lẽ daddy thực sự tính toán buông tha mammy?

”Đang ngủ?”

”ừ, thân thể Thần Hi không tốt, đang ngủ.” Đường Bạch Dạ nói, “Bảo bối, daddy có chút việc gấp phải xử lý, ngày mai điện thoại cho con.”

Đường Bạch Dạ nói xong, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Đường Bạch Dạ vừa mới cúp điện thoại, liền nghe thấy máy vi tính trên tay của mình truyền đến âm thanh.

Hạ bảo bối trở lại trong phòng, liền khởi động máy vi tính chính mình.

Lại là âm thanh hội nghị.

Lần này hơn hai người, An Tiêu Dao cùng Mục Vân Sinh.

Long Tứ nói, “Bảo bối, tôi và cậu nói một chuyện, cậu nghe ngàn vạn lần không được kích động.”

Hạ bảo bối kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì?”

Long Tứ nói, “Gần đây có hai tên đặc công phi thường lợi hại tới thành phố S, muốn tiêu diệt Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ,cậu xem nên làm thế nào.”

Tiêu Dao nhàn nhạt cười nói, “Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ mệnh không lâu, Tiêu Tề cũng rất thức thời, tôi cá là anh ta trong vòng năm ngày nhất định sẽ về châu Âu, tránh phong ba, còn Đường Bạch Dạ... Sợ rằng đứng mũi chịu sào.”

Hạ bảo bối nheo mắt lại, “Ai tới?”

Lục Trăn thở ngắn than dài, “Bảo bối a, mỹ nhân thiếu tá thật sự là muốn đùa, phái ra thủ hạ tốt nhất của mình, hai tên sát thủ đoạt mệnh, tôi và mọi người đang nói, hai người này mặc dù là sát thủ quốc tế nhưng trên bảng xếp hạng lại không có gì danh tính.”

”Theo như tin tức truyền ra, năm ngoái đại chiến Mexico, Cố Thất Thất đơn thương độc mã hạ bốn gã sát thủ, cuối cùng đệ nhất sát thủ thuộc về cô ấy, chỉ là nhân gia điệu thấp a, không yếu nhân mệnh. Bên người cô ta còn có Hạ Thanh liền không thể coi thường, một tay súng thiện xạ có thể so với chồn đen năm đó, là vua không vương miện. Hai người bọn họ là vương bài lớn nhất của tổ đặc công ở Bắc Mỹ, hai người họ cùng xuất thủ, chưa bao giờ thất thủ.”