Đến cuối cùng, khi cô cùng đường, ngược lại là cha của cô kéo cô một cái, giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, bình an mang đứa nhỏ đi, quá khứ kia của cô, chẳng phải là hại cha, làm hại ông ấy không có tất cả.

Cha không hận cô, trái lại giúp cô.

Hạ Thần Hi bứt tóc, trong đầu như bị một cây ngân châm đâm vào, đau đến khó chịu.

Cô sao có thể bất hiếu như vậy?

Còn có giết Tiêu lão tiên sinh, kia là cha của Tiêu Tề, anh ta sao có thể giết cha của mình?

Tất cả là chuyện gì xảy ra?

"Tôi nghĩ, chuyện này, Tiêu Tề cũng không nói với cô đi." Người đàn ông hiểu rõ nói, "Toàn bộ là sự thực, anh ta có lẽ không lừa cô, nhưng sẽ không đem sự thực toàn bộ nói cho cô nghe, cô cũng không phải là cô nhi."

"Cô có một người anh, cũng có một người em gái."

Hạ Thần Hi như bị sét đánh, cô còn có người thân?

Có anh trai cùng em gái?

Hạ Thần Hi vô cùng hoang mang, cô còn có anh trai cùng em gái? Cô vẫn cho là, cô là cô nhi, thì ra không phải, tại sao có thể như vậy? Anh trai của cô là ai, đi đâu để tìm?

Nhất định không ở tập đoàn Hỏa Vân.

Cha cô đều bị đá đi rồi, người của Hạ gia hẳn là sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, trừ cô cùng Tiêu Tề có đặc thù quan hệ ở lại Hỏa Vân, tay chân của cô hẳn là cũng không ở tập đoàn Hỏa Vân. Hạ Thần Hi tay chân băng lãnh.

Quá khứ cô vì Tiêu Tề, có phải hay không yêu đương mù quáng, tất cả người thân đều ứng phó?

Đây không phải là cô.

Cho dù thực sự người thân từng có lỗi với cô, cô cũng sẽ không làm ra những việc tàn nhẫn như vậy.

‘Anh trai cùng em gái của tôi không ở tập đoàn Hỏa Vân sao?’

"Không."

"Bọn họ đi đâu?" Hạ Thần Hi có chút cấp thiết hỏi.

Người đàn ông nói, "Có lẽ, cô biết, cha cô biết, tôi không biết."

Hạ Thần Hi hận không thể khôi phục ký ức chính mình, có lẽ có thể tìm được chút gì tung tích.

"Thần Hi, sự việc có nguyên nhân, việc này, cũng không phải là lỗi ở cô, cô không cần tự trách." Người đàn ông khẽ nói, "Cha cô không trách cô, đàn em của cô cũng không trách cô."

"Nhưng tôi trách cứ chính mình, vì sao lại làm ra loại sự tình bị thiên lôi đánh xuống này?" Hạ Thần Hi cười khổ, "Tôi hiện tại rất sợ hãi khôi phục ký ức, anh biết không? Tôi thật sợ hãi khôi phục ký ức, tôi sợ hãi, những sự tình trong quá khứ ấy tôi thật sự không chịu nổi, không có một việc nào tôi có thể đối mặt."

"Tôi phát hiện, tôi đã làm thật nhiều việc có lỗi, có phải hay không? Tôi vì Tiêu Tề, có phải làm quá nhiều việc lỗi hay không?"

Lúc thiếu nữ, yêu một người, cũng không sai.

Chỉ là, vì yêu một người, không ngừng phạm lỗi, không ngừng thương tổn người khác, này liền là lỗi của mình.

Tình yêu thật không phải như vậy, vì tình yêu mà làm thương tổn tới người thân của mình đó không phải là tình yêu.

Tình yêu là thông qua một người khác, nhìn thấy thế giới vô cùng tốt, cũng không phải là đi qua một người, nên không nhìn thấy thế giưới xấu xí.

Hạ Thần Hi thực sự rất sợ hãi, đối mặt quá khứ.

Cô đột nhiên không có dũng khí.

"Thần Hi a, đều đã qua." Người đàn ông khẽ nói, "Ai cũng không trách cô."

"Tôi cuối cùng cũng biết, vì sao năm đó tôi muốn rửa sạch ký ức, quá khứ như vậy, không ai muốn, tôi nghĩ, anh trai của tôi cùng chị em gái của tôi cũng không muốn gặp lại tôi." Hạ Thần Hi thống khổ che ánh mắt.

"Cô cũng không phải bọn họ, lại làm sao biết bọn họ nghĩ như thế nào." Người đàn ông nói, "Tôi biết cô gần đây rất không vui, tối hôm qua nghe lời Tiêu Tề, dự đoán cô sẽ càng không vui, tôi không biết cô cùng Đường Bạch Dạ phát triển đến mức nào, tôi chỉ là tới khuyên cô, không muốn cô sẽ tiếp tục."

"Tôi đã... Vạn kiếp bất phục."