editor: hương mai

beta: thanh huyền

Có hai ba người đi đường đi qua bên người cô, kinh ngạc nhìn cô, Hạ Thần Hi mặc đồng phục công sở, trang điểm xinh đẹp, lại tóc tai bù xù, đứng bên lan can bờ sông, khóc lớn, không có hình tượng.

Cái loại tiếng khóc đó, thật như cào xé tâm can, làm cho người đi đường cũng không đành lòng, có người muốn an ủi cô, nhưng lại không dám tiến lên, đây là bờ sông có người sợ hãi cô sẽ nghĩ quẩn, nhảy xuống sông để quên hết mọi chuyện.

Hạ Thần Hi cả đời này, chưa bao giờ có thời gian chật vật như vậy.

Thương tâm khổ sở, tuyệt vọng ở trước mặt người lạ.

Cô không có biện pháp.

Thực sự không có biện pháp nào.

Chỉ có thể khóc như thế, chỉ có thể dùng tiếng khóc, phát tiết đau khổ trong lòng cô.

...

Đêm, dần dần tối.

Trăng sáng sao thưa.

Bờ sông, gió đêm lạnh lùng, di động Hạ Thần Hi không ngừng vang, cô lại không nghe thấy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, thanh âm hiện thực, cô hoàn toàn không để ý tới, cuối cùng khóc mệt, cô ngồi dưới đất, đầu gối lên đầu gối, không có tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Có một đôi tình nhân đi qua nói, có lẽ là thất tình.

Bờ sông thường có tiếng khóc của cô gái thất tình như vậy,một thanh âm thống khổ.

Hạ Thần Hi cũng không biết chính mình đã ngồi cạnh bờ sông bao nhiêu lâu, cách bờ sông không xa có một quảng trường nhỏ, có tiếng nhạc vang lên, thì ra là gần khu dân cư phát ra, ở quảng trường nhóm người đang múa.

Vũ đạo nhẹ nhàng, các cô vũ bộ cũng nhẹ nhàng.

Là một khúc hòa ca, ánh trăng hồ sen.

Cô không biết là ai hát, thanh âm rất thanh u, có chút sắc bén, bộ dáng rất tức giận bừng bừng, Hạ Thần Hi một trận thất thần, trong lòng lại cực kỳ khổ sở, thanh âm như vậy, cô sợ là không có.

Có một cô bé nhỏ tuổi đang chơi bóng cao su, không ngừng đá cầu, đang chờ nãi nãi(bà) tập khiêu vũ tại quảng trường.

Hạ Thần Hi toàn thân cứng ngắc, chậm rãi nắm lấy lan can muốn đứng lên, cầm giày cao gót, lại bị té xuống, Hạ Thần Hi đơn giản liền ngồi dưới đất, cũng cứ như vậy nhếch nhác, vừa như vậy nhếch nhác đều bị người nhìn thấy.

Cô cũng không sao cả.

Thật buồn cười.

Nếu như trước đây, có người nói cho cô biết, có một ngày cô sẽ ngồi một mình tại bờ sông, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô nhất định sẽ cười nhạo mà cho qua, sao có thể, thế nhưng bây giờ mới biết tất cả đều có thể.

Trên đời không có gì là không thể.

Có lẽ, ngày mai cô liền chết đi.

Sinh mệnh thay đổi luôn.

Cô bé chơi đá bóng cao su, đá đá, đá mạnh chân, quả bóng cao su nhỏ bay đến bên người Hạ Thần Hi, chạm vào đầu gối cô, Hạ Thần Hi vô ý thức cầm lấy quả bóng cao su, ngẩn ngơ nhìn cô bé đang chạy tới.

Cô bé vốn định cầm lại quả bóng cao su, ở gần Hạ Thần Hi, lại không dám đi tới, hoảng sợ nhìn Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi cười khổ, nhìn chính mình khóc lớn một hồi, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, đứa nhỏ thấy đều sợ, cô nhất định là dọa đứa trẻ, đứa nhỏ mắt là tinh khiết nhất, ánh mắt của cô bé, tất cả đều là sợ hãi.

Hạ Thần Hi đem quả bóng cao su để trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy, bóng cao su tiến đến bên người cô bé.

Cô không muốn dọa đứa nhỏ đáng yêu như thế.

Đứa bé thoạt nhìn cùng bảo bối không sai biệt lắm, cũng là bộ dáng bảy tám tuổi, thắt hai cái bím tóc, đặc biệt đáng yêu, trang điểm cũng rất đẹp, Hạ Thần Hi trong lòng khổ sở, năm đó, cô cũng từng nghĩ, nếu là mình sinh một đứa con gái, nhất định rất đáng yêu.

Trông giống cô, cô có thể cùng con gái trang điểm, cùng con gái đi mua quần áo đẹp, đi làm tóc.

Cô tưởng tượng con gái nhỏ trong đầu, chính là bộ dáng của cô bé nhỏ tuổi trước mắt.