Hạ Thần Hi bưng đầu, thú thật có một ít sự tình muốn phá kén ra, nhưng bản thân lại không cách nào nhớ lại được, càng là ép buộc chính mình phải nhớ lại thì càng đau khổ, cho nên, trong lòng không cách nào dễ chịu được.
"Thần Hi, bây giờ em đã biết, vì sao anh đã nói, em cùng Đường Bạch Dạ không có kết quả, nếu là em nghe lời của anh, cũng sẽ không có cục diện như hôm nay." Tiêu Tề nói, "Bây giờ, Đường Bạch Dạ còn không biết chuyện này, em đúng lúc dứt ra, không nên chìm đắm nữa."
"Nếu là Đường Bạch Dạ biết, anh ta sẽ không bỏ qua cho em."
Hạ Thần Hi trong lòng rùng mình, đột nhiên mở mắt ra, nhìn Tiêu Tề chằm chằm, dọa Tiêu Tề nhảy cẫng, Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi, "Tôi hỏi anh, chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ? Năm đó tôi cùng anh ấy là đối thủ một mất một còn, đứa nhỏ thế nào mà có? Sao chúng tôi có đứa nhỏ?"
Tiêu Tề ngẩn ra, nhắc đến chuyện xảy ra vào năm đó của Đường Bạch Dạ và Thần Hi, trong thâm tâm bỗng có một cảm xúc phẫn nộ bùng lên, cơ hồ muốn đem anh ta bao phủ, Tiêu Tề cơ hồ có thể đoán ra, Hạ Thiên là thế nào mà có.
Tiêu Tề cơ hồ cũng có thể chắc rằng quyết định năm đó của mình là hoàn toàn sai lầm!
Anh cũng không muốn nói về chuyện này, Hạ Thần Hi một cái tát đánh anh, cứ thế đánh vào trên mặt Tiêu Tề, Tiêu Tề ngẩn ra, ánh mắt nhìn Hạ Thần Hi chăm chú, Hạ Thần Hi cười lạnh nói, "Anh đừng xem tôi như đồ ngốc, không biết trong lòng anh suy nghĩ những gì, anh đã nói ra chuyện này, đơn giản để tôi biết toàn bộ, năm đó tôi rốt cuộc đã làm ra những loại chuyện tốt đẹp gì."
Hạ Thần Hi trong lòng rất xin lỗi Đường Bạch Dạ về việc mình đã giết Lâm Tình.
Tiêu Tề mím môi, trầm giọng nói, "Đối với việc có đứa nhỏ là một chuyện ngoài ý muốn."
"Anh nói tôi nghe thử là cái dạng chuyện gì ngoài ý muốn?"
Tiêu Tề nói, "Lâm Tình sau khi chết, Đường Bạch Dạ cũng không phải là không gượng dậy nổi, Đường môn vẫn như cũ rất trật tự, cũng không loạn, chúng ta cũng biết, Đường môn còn có người khác lãnh đạo, cũng không phải chỉ có một mình Đường Bạch Dạ. Anh ta trừ làm việc, ngày ngày đều đến quán bar mua say, tưởng niệm Lâm Tình nên anh cho đã em đi thám tính tình báo, vì thế nên em cố ý giả thành bộ dáng An Kỳ, mỗi ngày ôm cây đợi thỏ ở quán bar, cuối cùng cũng gặp phải Đường Bạch Dạ."
"Hắn đem em mang về nhà, em không chỉ bắt được tư liệu Đường thị, cũng bắt được tư liệu Đường môn, đồng thời, em cùng anh ta cũng có một đêm – tình rồi có Hạ Thiên, chỉ là sau ngày đó, em liền biến mất không thấy, từ đó về sau anh cũng là chưa từng thấy qua em."
Hạ Thần Hi ngốc như gà gỗ, thân thể mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
Bảo bối của mình là như thế mà tới?
Là mình giả trang thành An Kì, lấy sắc đẹp dụ dỗ Đường Bạch Dạ, cho nên mới có Hạ bảo bối, chuyện này để cho bọn họ làm sao mà chịu nổi a.
Làm sao mà chịu nổi?
Thần Hi đã từng nghĩ tới, bảo bối của mình như thế nào được sinh ra, bản thân cùng Đường Bạch Dạ tám đời đánh đấm lẫn nhau, vì sao lại có một bảo bối, cô đang suy nghĩ, có thể bọn họ cùng đi vào một quán bar, hoặc là từng có một đoạn thời gian ngắn mà rất đẹp, vô tình gặp gỡ.
Chỉ là không thể ngờ sự việc lại là như vậy.
Trên đời rất nhiều nam nữ đều như vậy, tình yêu tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tình một đêm cũng không hiếm thấy, cô cho rằng, bọn họ chính là như vậy mà có baby, chưa từng nghĩ tới, chân tướng sự thực lại phũ phàng như thế.
Chuyện giữa cô và Đường Bạch Dạ khác xa với suy nghĩ của cô rất nhiều.
Thật là có biết bao nhiêu là bi kịch đây.
Thần Hi căn bản không thể không tin, cuộc đời là một vòng tròn bát quái a.
Cô cùng Đường Bạch Dạ không có khả năng ở cùng một chỗ nữa rồi.
Bởi vì An Kỳ, là người hại Đường môn mất đi nửa giang sơn, làm hại Đường Bạch Dạ suýt chút nữa bỏ mạng, hại anh em của Đường môn tử thương vô số mà An Kì lại là Hạ Thần Hi, là người của Tiêu Tề, bởi vì yêu Tiêu Tề, cho nên làm ra rất nhiều việc vô cùng có lỗi với Đường Bạch Dạ.