editor: hương mai

beta: thanh huyền

"Vấn đề là, uống một chén chè mà thôi, anh nghĩ muốn biểu hiện thế nào a?" Hạ Thần Hi vô tội hỏi, cô đã cảm nhận được anh cẩn thận cùng quan tâm, còn muốn thế nào a...

Đường Bạch Dạ nghiêm túc nhìn cô, đưa ra một đề, "Anh tối thiểu muốn nũng nịu nói một tiếng, Bạch Dạ ca ca, Em thân thể không thoải mái, anh giúp em đi."

Hạ Thần Hi run lên, "Anh đừng tự kỷ em ngay cả cơm chiều cũng phun ra."

Đường tổng giận!!!

"Đây mới là nữ nhân, nữ nhân, hiểu sao?"

Nhân gia, nữ nhân ở bên người nam nhân nếu như gặp được một chút sự tình, cho dù là chuyện nhỏ cũng nháo thành kinh thiên động địa nhào lên làm cho nam nhân giải quyết, đừng nói là sinh bệnh, khó chịu, càng muốn làm cho nam nhân ôn nhu đối đãi. Lộ một biểu tình khó chịu, làm nũng hai câu, muốn cái gì có cái đó.

Nữ nhân cũng nhận được đối đãi ôn nhu, nam nhân cũng có cơ hội biểu hiện.

Trái lại với Hạ Thần Hi này, độc lập, có khả năng, khôn khéo, anh vốn sẽ không có cơ hội biểu hiện, vừa có cơ hội biểu hiện chính là ra sống vào chết, cửu tử nhất sinh, hoặc là vẫn không có cơ hội biểu hiện.

Con người ta, sinh tử một đường cơ hội biểu hiện rất ít.

Anh cũng không thể chế tạo ra đến đây đi.

Hạ Thần Hi sinh bệnh cũng không làm như vậy, cũng không để anh chiếu cố một chút, bảo anh tới chỗ nào biểu hiện cơ hội a.

Chẳng lẽ muốn chính mình đi sáng tạo ra?

"Ý của anh là em không phải nữ nhân?"

Đường tổng, "Đây cũng không phải,em là nữ nhân hay không phải nữ nhân anh rõ ràng nhất, tối hôm qua láo loạn một đêm, anh khẳng định em là nữ nhân."

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Đường tổng, anh đừng biểu hiện, em đã rất có lực biểu hiện."

Đường tổng rất u buồn, "Anh cảm thấy anh một cơ hội biểu hiện cũng không có, vừa có cơ hội biểu hiện thiếu chút nữa không còn."

Đường tổng trên cô bụng nắm, rất nghiêm túc nói, "Hạ tiểu thư, chúng ta đến nói một chút, tiếp theo, phải muốn cho anh một cơ hội biểu hiện, nếu không anh thật không có cảm giác thành tựu."

Hạ Thần Hi thật muốn một cước đem anh đá xuống đi, "Anh đây không phải là đang ở biểu hiện sao?"

Đường tổng rất mờ mịt hỏi, lại đang cô trên bụng bắt trảo, "Vậy đây cũng tính?"

"Tính!"

Đường tổng viên mãn, quyết đoán quyết định, "Kia anh giúp em ôn nhu lâu một chút."

Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, mặc niệm một câu, không nên cùng nam nhân ấu trĩ nói chuyện, bi thương không dậy nổi.

Không biết là do bàn tay quá ấm áp ở bụng dưới, hay là Đường Bạch Dạ ở bên tai cô thanh âm quá ôn nhu, Hạ Thần Hi bất tri bất giác ngủ quên, Đường tổng thấy cô đang ngủ, mỉm cười, cũng không giúp cô xoa bóp bụng dưới nữa. Ôm cô cùng nhau tiến vào mộng đẹp, ngày mai đi chỗ nào chơi đây?

Vốn anh muốn mang Hạ Thần Hi lặn xuống nước, xem ra là không được.

Thuê một du thuyền rời bến đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thời gian Hạ Thần Hi rửa mặt chải đầu, phát hiện một chuyện rất kỳ quái, tối hôm qua trên đệm rất sạch sẽ, một điểm máu cũng không có, Hạ Thần Hi nhíu mày, quái, đây là có chuyện gì?

Không lẽ, nghỉ lễ đến một ngày liền không tới nữa.

Thân thể của cô như vậy quá phối hợp với Đường tổng đi.

Hạ Thần Hi vẫn như cũ suy nghĩ, cho tới bây giờ không xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ cô mấy ngày trước ăn không ngon, ngủ không ngon, nội tiết mất cân đối hỗn loạn sao? Nếu là như vậy, quay về lại điều trị một chút cho tốt.

Hai người ăn sáng xong, đi ra biển, trên du thuyền chỉ có hai người bọn họ, vừa ra biển chính là cả ngày, Đường tổng rất phong tao(ý nói thỏa mái tao nhã) ở trong biển bơi một vòng, Hạ Thần Hi ngồi ở trên boong thuyền cười nhìn anh trong nước.

"Đường Bạch Dạ,anh không sợ em thuyền lái thuyền đi sao?"

Cô nếu như đi rồi, Đường tổng liền đặc sắc.

"Em có tâm hung ác như vậy sao?"