Hạ Thần Hi rất tuyệt tình, không cho anh cơ hội đến gần, rốt cuộc là vì sao, cô đem anh đẩy ra ngoài ngàn dặm? Anh hôm nay cùng cô thẳng thắn nói rõ lòng mình, đã nói người yêu là cô.

Vì sao, cô nhất quyết cự tuyệt? Chẳng lẽ, cô đối với Tiêu Tề, nhớ mãi không quên sao? Đường Bạch Dạ trong lòng khó chịu, nhưng không cách nào giải quyết. Rút một gói thuốc lá, anh đến phòng ngủ, thoáng cái nhìn thấy ảnh chụp treo đầu giường. Ảnh chụp của Lâm Tình.

Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ mang nữ nhân về nhà, chớ nói chi là phòng ngủ, ảnh chụp Lâm Tình vẫn luôn treo đầu giường, Đường Bạch Dạ cầm lấy khung, ảnh chụp Lâm Tình thực sự rất đẹp, rất ôn nhu, cũng rất trẻ tuổi.

Anh không dám cam đoan, nếu cô ấy sống, từ từ tám năm, anh rốt cuộc sẽ quên cô ấy, hoặc càng yêu cô ấy, tất cả cũng không đáp ứng. Anh nghĩ, anh năm đó tính cách phản nghịch, căn bản sẽ không chuyên tâm yêu một người. Lâm Tình chung quy sẽ rời anh đi.

Nhưng Hạ Thần Hi không như vậy, thực sự không như vậy, cô là khác biệt. Cô là không thể hi sinh. Cô là mạng anh. Anh nhận rõ điểm này, Đường Bạch Dạ trong lòng càng sáng sủa hơn.

Hạ Thần Hi không tha thứ anh thì thế nào, lần này anh làm sai, anh như dĩ vãng vậy, đa dạng chồng chất, cầu cô tha thứ không được sao? Này cũng không phải việc khó, anh nghĩ, Thần Hi sẽ không giận lâu.

Nghĩ như vậy, Đường Bạch Dạ xuống lầu tìm một thùng giấy, đem tất cả thuộc về Lâm Tình thu gom lại, xem lại phòng ngủ chính những gì thuộc về Lâm Tình không còn dấu vết. Đường Bạch Dạ không chỉ thu thập phòng ngủ chính, phòng khách, trong khách phòng Lâm Tình mua gì đó thu thập xong.

Anh thở phào nhẹ nhõm, Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, lúc rảnh rỗi, anh mang Hạ Thần Hi đến bố trí nhà của bọn họ, cô thích nhà dạng gì liền bố trí thành như vậy, cô nếu không thích ở đây. Anh có thể chuyển. Không sao cả. Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Bạch Dạ rất an ổn vào ngủ.

Ngày hôm sau, Đường tổng sáng sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu hoàn tất, đoán chắc thời gian ở dưới lầu nhà cô đợi cô. Hạ Thần Hi đẩy anh ra ngoài ngàn dặm thì thế nào?

Anh có chết cũng đeo bám. Cô lạnh nhạt thì thế nào? Anh nhiệt tình như lửa. Này có cái gì khó. Nữ nhân của mình giận, là muốn chính mình vuốt giận.

Hạ Thần Hi xuống lầu liền nhìn thấy một nam nhân yêu tinh phong tao đứng trước xe đua, với cô lộ ra khuôn mặt tươi cười như hoa hướng dương, Hạ Thần Hi tâm tình cả đêm quấn quýt, càng quấn quýt. Cảnh trong mơ lại một lần nữa xuất hiện. Nếu là dĩ vãng, Hạ Thần Hi đã sớm cười một tràng. Hôm nay một điểm tươi cười cũng không có.

"Thần Hi, anh đưa em đi làm." Đường Bạch Dạ cười híp mắt nói, lộ ra khuôn mặt tươi cười như Hạ bảo bối, ưu nhã lại thân sĩ, nhìn thế nào mê người, tuyệt đối làm người ta không thể cự tuyệt.

"Không cần, em thuê xe đi."

"Thuê xe làm cái gì?" Đường Bạch Dạ khoe khoang nói, "Tài xế xe taxi kỹ thuật có được không? Xe của anh không thoải mái sao?"

Hạ Thần Hi không muốn nói lý Đường Bạch Dạ, đã muốn đi vượt qua anh, Đường Bạch Dạ lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại, phi thường khí phách rống, "Tôi không cho phép có một chiếc xe taxi tới gần phụ cận nhà trọ cảnh biển, toàn bộ cút đi."

Hạ Thần Hi không thể tưởng ra xoay người, trừng Đường Bạch Dạ, "Đường Bạch Dạ, anh điên rồi sao?" Anh tại sao có thể gọi điện thoại khó xử người khác? Huống hồ, thành phố S cũng không phải một công ty cho thuê, anh gọi điện thoại cho ai?