Hạ Thần Hi mỉm cười, nắm chặt tay anh hơn.

Mãi cho đến khi buổi tiệc kết thúc, hai người đều rất vui vẻ cũng không có người quấy rầy.

Tiêu Tề mang theo Hắc quả phụ đitới quán rượu, ngoài quán rượu đèn đường mờ nhạt, chiếu lên sắc mặt của anh ta u ám không rõ mang theo một cỗ lệ khí lại từ từ buộc chặt. Một màn diễn ra trong buổi tiệc đã khắc sâu vào trong đầu của anh ta.

Hạ Thần Hi như một công chúa, Đường Bạch Dạ như một vương tử.

Nếu Hạ Thần Hi không phải là Hạ Tần Hi mà anh yêu nhất, thích nhất Tiêu Tề sẽ nói bọn họ là do trời đất tạo nên một đôi, ngay cả anh ta cũng không thể phủ nhận bọn họ xứng đôi như vậy.

Lời nói của những vị khách mời anh nghe vào vô cùng chói tai.

Bọn họ đều nói Hạ Thần Hi và Đường Bạch Dạ là duyên trời tác hợp.

Tuy cũng có một chút lời ra tiếng vào nhưng đại bộ phận lại là lời ca ngợi.

Dường như, Hạ Thần Hi sinh ra chính là vì Đường Bạch Dạ, loại cảm giác này anh không hiểu được, thực sự không hiểu được, anh cũng không biết anh sẽ phiền muộn như vậy... rất không thoải mái.

Hắc quả phụ nói, "Tiêu Tề, anh buông tay đi, cô ta đã không thuộc về anh nữa, thực sự không thuộc về anh nữa rồi."

"Câm miệng!" Tiêu Tề trầm giọng quát chói tai, ngăn cản Hắc quả phụ tiếp tục nói.

Hắc quả phụ muốn nói lại thôi, cuối không đành lòng sát muối vào vết thương của anh.

Đêm nay một màn này, cô ta xem xong cũng cảm thấy bọn họ là trời sinh một đôi huống chi là người khác.

Còn có đúa con khả ái như vậy.

Nếu thật sự yêu Thần Hi thì hãy để cô ta hạnh phúc đi.

Đường Bạch Dạ và Hạ Thần Hi đều uống rượu, uống rượu lái xe bị kiểm tra rất chặt chẽ nên tài xế của Đường gia đưa bọn họ trở về, vừa lên xe Đường Bạch Dạ liền không nhịn được ôm Hạ Thần Hi mà hôn, Hạ Thần Hi phòng bị không kịp bị anh tập kích.

Cô mặt đỏ tía tai, vỗ vỗ vai Đường tổng, ý bảo anh chú ý tới hình tượng.

Đường Bạch Dạ lên lớp kính ngăn cách, che đi tầm nhìn giữa hai ghế trước và sau, Hạ Thần Hi chống cự không nổi nụ hôn cuồng nhiệt của anh, chỉ có thể để anh dẫn dắt, Hạ Thần Hi vốn mặc lễ phục hơi lộ ngực nên Đường Bạch Dạ dễ dàng hôn xuống dưới.

Nụ hôn của anh theo gáy một đường đi xuống, một tay nắm bộ ngực đẫy đà của cô sau đó theo y phục xoa nắn. Mặt khác một tay xốc lên quần của cô rồi xoa nắn đùi của cô, nhắm giữa hai chân mà xoa bóp.

Hạ Thần Hi nhịn không được mặt đỏ thấu.

"Đường Bạch Dạ, đừng..." Bọn họ đang ở trên xe anh sẽ không thật sự muốn ở trên xe đem cô ăn sạch đi, nhịn không được cũng phải nhịn về đến nhà chứ.

Kỳ thực, thời gian ở trong bữa tiệc cô đã biết Đường tổng muốn.

Nếu không phải sợ bị nói là yêu râu xanh anh đã muốn trực tiếp kéo cô vào khách sạn làm sao mà nhịn được tới khi về nhà.

"Yên lặng một chút đi." Hạ Thần Hi chống cự ở trong mắt Đường Bạch Dạ một chút uy lực cũng không có, anh chỉ muốn quát lên đâu thèm quản đây là địa phương nào, thân thể đều phải nhịn đến sắp nổ tung rồi, tất cả xúc động đã xuống đến nửa người dưới đi.

Anh đem hai tay của cô áp ở sau, một tay ôm qua hông của cô bừa bãi hôn.

Không thể nhìn được mà không ăn được.

Hạ Thần Hi vừa trốn tránh vừa trầm luân, Đường Bạch Dạ hiển nhiên không có tam quan không khống chế được, nếu là hai người đều không khống chế được chỉ sợ làm ra chuyện đáng chê cười, cô cũng có thể tưởng tượng đến cảnh bị làm cho vui cho người khác tiêu khiển.

"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ trán lộ ra một tầng mồ hôi, kéo tay Hạ Thần Hi đặt tại vị trí rất nóng bỏng kia, chỗ đó đã sớm diễu võ dương oai vì cô. Hạ Thần Hi đỏ mặt cấp tốc rút tay lại.

"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ thanh âm mang theo một tia khẩn cầu, Hạ Thần Hi quay đầu đi ngắm phong cảnh lại bị anh cường hôn, không thể không chơi đùa cô. Một tay ở ngang hông cô nâng lên một cái làm cho cô phải phối hợp.