Cô không dám nhìn vào trong ánh mắt của anh, sợ bị anh cuốn vào trong vòng xoáy tình cảm không thể thoát ra được.

Thành phố S có một câu nói, Đường tổng nếu muốn quyến rũ một người thì thật sự không ai có thể chống lại được dù là nam hay nữ cũng đều như vậy.

Lúc đó cô không tin, rất không tin.

Không ngờ, cô cũng là một trong những người bị anh cuốn hút.

Còn may là người đàn ông này yêu cô.

Đây cũng là sự thỏa mãn của cô.

Đứng trong góc, ánh mắt Tiêu Tề tối sầm lại.

Đêm nay, anh ta cũng tới tham dự lễ kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Đường thị, anh ta và Hắc quả phụ cùng đi chỉ là trên mặt đeo một tầng mặt nạ, thay đổi thân phận, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.

Đêm nay Thần Hi rất giống một nàng công chúa.

Cô ở bên cạnh anh ta như là một kỵ sĩ vì anh ta liều mạng. Nhưng mà, cô ở bên người Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ lại coi cô là một nàng công chúa như mong muốn của tất cả những người phụ nữ khác.

Đường Bạch Dạ...

Chẳng trách, cô đã yêu Đường Bạch Dạ.

Đường Bạch Dạ và Hạ Thần Hi khai vũ, sàn nhảy cũng bắt đầu nóng lên, những người đàn ông cũng nhao nhao mời những người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ cùng nhảy, không khí của bữa tiệc thật vui vẻ và ấm áp.

"Anh nghĩ em khiêu vũ sẽ rất tệ không ngờ em nhảy tốt như vậy." Đường Bạch Dạ cười nói, Hạ Thần Hi đi một đôi giày cao gót 12 cm, nhìn cô cùng Đường Bạch Dạ có một loại mỹ cảm dường như là tiêu điểm của mọi người.

Hạ Thần Hi vui mừng, may mắn là bản thân nhảy tốt không hề giẫm lên chân của Đường Bạch Dạ để anh phải chê cười bằng không nhiều người như vậy nhìn vào thật mất mặt.

"Em là toàn năng." Hạ Thần Hi ở bên tai anh khẽ nói, " Điệu gì em cũng có thể nhảy."

"Em chắc chắn?"

"Đó là chuyện đương nhiên." Hạ Thần Hi mỉm cười vô cùng tự tin.

Đường Bạch Dạ chợt nheo mắt lại phát ra một tia mê hoặc "Hạ Thần Hi, nếu như anh tặng em một điệu nhảy nếu em hài lòng thì đáp ứng lời cầu hôn của anh được không?"

"Tặng em một điệu nhảy?" Hạ Thần Hi kinh ngạc, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Đường Bạch Dạ cười nhạt nói, " Đúng vậy, anh bảo đảm là em chưa thấy qua điệu nhảy nào đẹp như vậy."

Hạ Thần Hi động lòng.

Cô muốn một lời cầu hôn lãng mạn, đây là giấc mơ của tất cả mọi thiếu nữ nhưng nếu là một điệu nhảy cầu hôn dù sao cũng là một loại lãng mạn vậy thì có cái gì không được?

" Khi nào?"

"Một lúc nữa, khi hai chúng ta ở riêng với nhau." Đường Bạch Dạ không muốn ở trước mặt người khác để lộ ra kỹ thuật nhảy của anh.

Hạ Thần Hi hơi nghiêng đầu, "Nhưng em muốn ngay bây giờ."

"Hạ Thần Hi!"

"Anh tặng em một điệu nhảy em sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh, em muốn một điệu nhảy lãng mạn nhất." Hạ Thần Hi cười vui vẻ, tất cả đều là trêu tức anh.

Cô cũng không tin Đường Bạch Dạ sẽ ở trước mặt mọi người khiêu vũ.

Không phải anh không dám mà là anh không muốn.

Người đàn ông này rất kiêu ngạo, rất sĩ diện a.

Sao có thể làm ra loại chuyện này.

Đường Bạch Dạ cắn răng ở bên hông của cô nhéo một cái, "Em chờ đấy."

"Vậy em sẽ mở mắt mong chờ." Hạ Thần Hi ở trên gương mặt anh hôn nhẹ một cái

" Bạch Dạ ca ca, cố lên."

Đường Bạch Dạ, "..."

Anh nhìn cô nghịch ngợm, tươi cười như tinh linh trong lòng mềm nhũn sợ rằng chỉ có Hạ Thần Hi mới có thể làm cho anh có nhiều ôn nhu như vậy, tâm tình chua ngọt. Vì cô, cho dù ở trước mắt bao người nhảy một điệu nhảy anh cũng nguyện ý.

Vì lão bà, liều mạng.

Đường Bạch Dạ cho người đi tìm nhạc sĩ chỉnh nhạc, điệu valse đột nhiên dừng lại. Đường Bạch Dạ vỗ vỗ tay, cao giọng nói "Các vị khách mời và tất cả các bằng hữu của Đường thị hôm nay là một ngày đặc biệt. Là ngày kỷ niêm 80 năm ngày thành lập Đường thị, là ngày con trai tôi nhận tổ quy tông đồng thời tôi cũng muốn nhân ngày đặc biệt này tại đây cầu hôn Hạ tiểu thư, cô ấy nói nếu như tôi có thể dùng một điệu nhảy làm cô ấy cảm động, cô ấy sẽ chấp nhận lời cầu hôn của tôi."