Cái loại kịch liệt đó, như lang như hổ, giống như muốn nuốt chửng cô, hung hăng tàn sát bừa bãi mỗi tấc da thịt, cướp đoạt toàn bộ hô hấp của cô, giống như muốn đem linh hồn của cô cướp đi.

Hạ Thần Hi, không còn kịp rồi.

Anh đã tưởng thật.

Hôn đủ năm phút đồng hồ, Đường Bạch Dạ buông Hạ Thần Hi ra, hôn nhẹ nhẹ lên môi, Đường Bạch Dạ cọ cọ chóp mũi cô, vô cùng thân thiết nói, "Cũng vậy, em cũng đỏ mặt."

"Lưu manh."

"Em đùa giỡn lưu manh với anh trước." Đường tổng không trốn tránh trách nhiệm, lại rất chờ đợi nói, "Nói lại lần nữa xem."

"Chuyện tốt cho anh." Hạ Thần Hi không ngu ngốc nói lại lần nữa.

"Khác người." Đường Bạch Dạ cười, đem cô ôm chặt trong lòng, càng lúc càng thích, vậy phải làm sao bây giờ a.

Trừ luân hãm, chỉ có luân hãm.

Hạ Thần Hi cười, nói, "Em vừa mới về nước, thật không nghĩ tới, có một ngày chúng ta phát triển thành loại quan hệ này."

"Loại quan hệ này làm sao vậy?"

"Rất tốt a." Hạ Thần Hi cười, cũng không che giấu, khác người là khác người, thẳng thắn thời gian cũng rất thẳng thắn.

"Anh cũng cảm thấy rất tốt." Đường Bạch Dạ nói, đột nhiên ôm cô, ngồi ở ghế đá, phía dưới là nước sông, anh gối đầu lên chân cô, mỉm cười ngửa đầu nhìn cô, hai tay vòng hông cô, che chở cô.

"Anh rất thích, em bây giờ cùng anh."

Hạ Thần Hi đỏ mặt bị anh nhìn thấy, Đường Bạch Dạ ôm siết cô, "Anh cũng không nghĩ tới, có ngày anh may mắn, được ông trời ban cho hạnh phúc như thế."

"Anh cảm thấy hạnh phúc?"

Đường Bạch Dạ thâm tình gật đầu, "Rất hạnh phúc." Đây là thời gian anh hài lòng nhất.

"Em rất vui vẻ, hạnh phúc của anh là chúng ta mang đến." Hạ Thần Hi nói.

"Vậy em hạnh phúc sao?" Hạ Thần Hi gật đầu, Đường Bạch Dạ cười, "Anh cũng hài lòng, hạnh phúc của em là anh mang đến."

"Cho nên, chúng ta cùng một chỗ rất tốt ”. Hạ Thần Hi nói, cuối cùng đáy lòng xác định, đối mặt Đường Bạch Dạ, cô còn do dự cái gì, gả đi.

Đừng làm kiêu.

Việc sau này, sau này hãy nói.

Cô chỉ muốn biết, cô muốn dũng cảm một lần, cô muốn yêu, cô cũng yêu nam nhân trong ngực.

"Không được rời khỏi anh, biết không?" Đường Bạch Dạ bá đạo nói. Anh không cho phép, em không thể rời đi.

Hạ Thần Hi nói, "Đồng ý. Chỉ cần anh muốn, em tuyệt đối không rời khỏi anh”. Đây là cô hứa hẹn đối với anh.

Hạ Thần Hi cúi đầu, ở trên môi Đường tổng, hôn một chút, Đường tổng bất mãn, Hạ Thần Hi vừa cười, thâm tình hôn lại một chút, Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng thỏa mãn. Giờ khắc hạnh phúc này vẫn lưu giữ lại.

Lại một đôi tình nhân đi qua bên cạnh bọn họ, ngọt ngọt như ăn mật, Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Chẳng lẽ hiện tại tình nhân đều phải ngọt ngọt như ăn mật sao?"

Hạ Thần Hi bật cười, đá anh một cước, "Anh cũng đi mua đến."

"Anh không ăn mật ngọt."

"Em cũng không ăn."

Đường tổng có kết luận, "Cho nên, chúng ta không có cảm giác ngọt ngào."

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, bọn họ không có cảm giác ngọt ngào sao? Cô không cảm thấy như thế. Cô biết Đường Bạch Dạ nói giỡn, kỳ thực, tình yêu cũng không phải là biểu hiện nhiều lắm ngọt ngào, vậy nhiều ngọt ngào. Trước đây Tưởng Tuệ cùng Đường Bạch Dạ, không phải biểu hiện rất ngọt ngào sao? Nhưng bọn họ thực sự rất ân ái sao?

Chưa chắc.

Chỉ bất quá, thực sự rất hâm mộ người trẻ tuổi không lo không nghĩ ngọt ngào a.

Đường Bạch Dạ tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, mềm giọng nói, "Thần Hi, tình yêu có trăm ngàn bộ dáng, bọn họ là một loại bộ dáng, chúng ta là một loại bộ dáng, bọn họ nhìn là rất ngọt ngào, chúng ta cũng rất hạnh phúc."