"Không tiền đồ, kêu một tiếng ca ca ngây ngốc thành như vậy." Hạ Thần Hi thấy anh suy nghĩ xuất thần, nhịn không được châm chọc.

Đường tổng vừa nổi lên ôn nhu bị một tiếng này châm chọc, nhịn không được áp đảo Hạ Thần Hi, "Nha đầu chết tiệt, nha đầu chết tiệt, em làm phản, ngoan, kêu lại một tiếng..."

"Chuyện tốt cho anh."

"Ô kìa, Thần Hi muội muội, anh cũng rất thích em a, kêu một tiếng ca ca.”

Hạ Thần Hi hai má co quắp, "..."

Đường tổng, anh lòng dạ quá ác.

Cái gì ca ca muội muội.

Anh ôm hông cô, cười: "Gọi, không gọi?"

"Không gọi, anh mặt đỏ em gọi."

"Lão tử lợn chết không sợ nước sôi, em không có cơ hội thấy đến lão tử đỏ mặt."

Hạ Thần Hi ha ha cười, "Anh cũng biết anh là lợn chết không sợ nước sôi, da mặt dày a."

Anh ôm hông cô, Hạ Thần Hi sợ ngứa, cười ha hả trốn, "Đường Bạch Dạ, em sợ anh, em sợ anh, dừng dừng dừng, em kêu." Đường Bạch Dạ lúc này mới yên tĩnh.

Hạ Thần Hi nhéo mặt Đường Bạch Dạ, đột nhiên nhu tình tựa như biển, mỉm cười nhìn Đường Bạch Dạ, nhìn vào ánh mắt, người trước mắt là của cô duy nhất, của cô một đời, của cô sở hữu. Bầu không khí, trong nháy mắt ái muội kéo đến.

Đường Bạch Dạ bị cô dọa sững sờ, một tiếng Bạch Dạ ca ca thôi mà. Không muốn nghiêm túc như thế đi?

Hạ Thần Hi như chuồng chuồng lướt nước, hôn hai má Đường Bạch Dạ một cái, rất nữ tính, rất thuần khiết hôn.

Cô mỉm cười nói, "Đường Bạch Dạ, em yêu anh."

Đường Bạch Dạ, bất động.

Vốn anh tính toán, mặc kệ Hạ Thần Hi nói cái gì, anh cũng có thể một ngụm cười chết cô, đối diện mặt cô, không ngờ Hạ Thần Hi đột nhiên toát ra một câu như vậy, anh vốn chuẩn bị cười theo yết hầu lăn một vòng, nuốt xuống.

Đường Bạch Dạ, em yêu anh.

Bờ sông, gió nhè nhẹ thổi. Trong lòng nữ nhân, phong tình vạn chủng. Tất cả thanh âm, gió thổi đi xa, thế giới của anh, chỉ còn lại có Hạ Thần Hi.

Còn có một câu, Đường Bạch Dạ, em yêu anh.

Anh cảm giác mình ngồi trên mây, thân thể bay lơ lửng, quá mức hạnh phúc, một bước lên mây, tất cả cảm xúc như thủy triều dâng đến trong lòng

Hạ Thần Hi nói, em yêu anh.

Anh cho rằng, kiếp này theo đuổi Hạ Thần Hi anh muốn nghe ba chữ này, quả thực hi vọng xa vời, không ngờ, cô vậy mà nói. Không hề báo động trước. Anh luôn luôn vô pháp nắm lấy, cô muốn làm cái gì.

Anh giống như người nghèo, có một ngày đột nhiên trúng trăm vạn giải thưởng lớn, hưng phấn không nói nên lời, đứng như đồ ngốc. Nghe tim của mình đập mạnh.

Phù phù, phù phù...

Tiếng tim đập rất nhanh.

Đường Bạch Dạ đã sớm biết chính mình, hiện tại càng biết được triệt để. Hạ Thần Hi nói một câu, liền đem anh phá hủy.

Anh muốn nói một ít gì, không thể cái gì cũng không nói, lúc một người phụ nữ đứng trước mặt mình biểu lộ, nếu một câu nói cũng không nói, thực sự quá ngu xuẩn, phải muốn trước tiên cho thấy thật tình, anh không thể giống một tiểu tử ngốc, một câu anh cũng yêu em mà không nói được.Nhưng mà, anh vừa muốn nói gì đó.

Hạ Thần Hi tay bưng mặt anh, rất nghiêm túc nói, "Đường tổng, em phát hiện anh không phải lợn chết không sợ nước sôi, anh đỏ mặt."

Đường Bạch Dạ bày bộ mặt hung hăng.

Hạ Thần Hi cười nói, "Vừa nói câu kia, chẳng qua là em nghĩ nhìn Đường tổng đỏ mặt mà thôi, anh đừng nghĩ quá nhiều."

Cô vừa mới quay người lại liền bị Đường Bạch Dạ kéo, hướng vào trong lòng, cúi đầu hôn môi của cô.