Hạ bảo bối cũng bò lên, chọn mình thích ăn, không đầy một lát, sữa bột mua đã trở về, cũng bất quá hai mươi phút, Hạ bảo bối dựng thẳng lên ngón cái, "Năng lực làm việc quản gia nhà ông thật cao."

"Vì tiểu thiếu gia phục vụ, đương nhiên muốn tốt nhất."

Không đầy một lát, một chén sữa ấm áp liền đưa tới.

Hạ bảo bối quyết đoán không ăn cơm, chỉ muốn sữa, Đường lão nhìn một màn kia, lại nghĩ đến tối hôm qua đứa nhỏ này nổ súng quyết đoán, lập tức không muốn ăn, đứa nhỏ này quá dọa người.

"Tưởng Tuệ làm sao bây giờ?" Hạ bảo bối hỏi Đường lão, "Cứ như vậy làm cho cô ta bắt nạt chúng ta sao?"

"Cháu nghĩ làm sao bây giờ?"

Hạ bảo bối che miệng cười, rất có điểm che tay áo công tham vị đạo, "Cháu là đứa nhỏ, làm như thế nào hẳn là ông tới quyết định."

Ở chung cũng là một ngày, Đường lão triệt để thăm dò tính cách đứa nhỏ này.

Đường lão hừ lạnh, "Lấy ý tứ của ông, quên đi, nhận tài."

"Như vậy sao được!" Hạ bảo bối thoáng cái chau mày. Đường lão vẻ mặt khinh bỉ cậu, "Vậy không muốn vờ thuần khiết."

Không phải bạch thỏ ông liền chớ giả bộ, thế nào giả trang cũng không giống.

"Cái gì cũng không làm, Tưởng gia lần này là tự tìm đường chết." Đường lão nhàn nhạt nói, "Tưởng thị trưởng suy sụp, trên cơ bản cây đổ bầy khỉ tan, Tưởng phu nhân có thể sẽ mang theo Tưởng Tuệ đi nước ngoài."

"Bọn họ đã gieo gió gặt bão."

...

"Nếu là cháu bị thương, không có việc gì, cháu tính tình tốt, không so đo, bị thương các bảo bối của cháu, vậy không nói chuyện tốt như vậy." Hạ bảo bối đằng đằng sát khí, "Tiểu bảo cùng tiểu bối nhà cháu thiếu chút nữa là mất mạng.”

"Không chết được."

"Ông thật không có tâm đồng tình." Hạ bảo bối lên án.

"Ông vẫn luôn không tâm đồng tình."

Hạ bảo bối biểu tình mếu máo, "Đã như vậy, vậy rốt cuộc tâm không đồng tình, để tưởng thị trưởng ngồi tù ngồi chết."

Con gái mắc nợ cha bồi thường cũng không có gì sai.

"Cái gì cũng không làm, tưởng thị trưởng mười năm lao ngục cũng chạy không được."

"Nào có cái gì dùng, ra làm theo là quan."

Đường lão, "..."

Tiểu tử thối này thế nào đối với giới chính trị hiểu biết như thế?

"Chúng ta hẹn Tưởng tiểu thư uống trà đi." Hạ bảo bối cười híp mắt đề nghị, "Uống trà, thuận tiện đi nhìn daddy."

Đường lão, "Uống trà có thể, nhìn Đường Bạch Dạ, không có hứng thú."

"Cháu có hứng thú."

Đường lão, "..."

Được rồi, uống trà đi.

Đường Bạch Dạ không tới buổi trưa liền tỉnh, Vân Dật đến xem anh, đêm tối hôm qua điều tra báo cáo cho anh.

"Cậu xác định?"

Vân Dật rất ưu thương, "Rất xác định, Bạch Dạ a, cậu thực sự là tỏa sáng a, một cô gái có thể đem cậu đưa đến bệnh viện, truyền đi nhiều mất mặt a, hình tượng Đường môn cao to uy mãnh đều bị cậu phá hủy."

Đường Bạch Dạ nắm lên một táo ném anh ta.

"Tôi không ngờ Tưởng Tuệ bí quá hóa liều." Đường Bạch Dạ nói, mi tâm níu chặt, "Tôi cùng cô ta một chỗ nhiều năm như vậy, cái gì chứ tính cách cô ta tôi rõ ràng hơn ai hết, cô ta cũng không bản lĩnh biết..."

"Cậu nhìn xuống." Vân Dật nhàn nhạt nói, Đường Bạch Dạ tiếp tục đi xuống, hơi nhíu mày, "Tưởng Tuệ cùng Tiêu Tề có lui tới?"

"Không chỉ như vậy, tôi tra được Tiêu Tề đến thành phố S, Tưởng Tuệ cùng anh ta gọi điện, chuyện cũng quá trùng hợp." Vân Dật nói, "Chúng ta phái người, vẫn đang giám thị Tiêu Tề, cũng chụp ảnh Tưởng Tuệ cùng anh ta lui tới."

"Nếu là Tiêu Tề đem chuyện của cậu cung cấp Tưởng Tuệ, vậy một chút cũng không kỳ quái."

Đường Bạch Dạ nhíu mày, tức giận đã đánh mất xấp tài liệu kia, "Hèn hạ, lợi dụng Tưởng Tuệ mượn đao giết người."

"Một chiêu này không có ý gì mới." Vân Dật nói, "Thành phố S hắc đạo, ai không nể mặt mũi Đường thị, trừ cùng cậu có thù không đội trời chung hắc bang, không ai dám bắt cóc con trai của cậu. Trương Phi Báo vốn đang ngồi tù, là Tưởng Tuệ đem hắn thả ra, Trương Phi Hổ chết, cô ta khẳng định nói dối, giá họa cho cha con các cậu, bởi vậy, Trương Phi Báo muốn báo thù thiên kinh địa nghĩa, hắn cứ như vậy với người một nhà."