Bỗng thấy Đường lão nhìn như hung thần ác sát lại ở một bên an ủi Hạ bảo bối.Đường Nhất Phong càng cảm thấy, gần đây anh ngủ không đủ giấc, có chút hoa mắt.

Ân, đúng.

Là hoa mắt.

Một màn hài hòa như thế, rất ít thấy.

Đường lão cho cô y tá lấy khăn lông nóng đến, đem vết máu trên tay Hạ bảo bối lau sạch lại trợn mắt với Đường Nhất Phong "Anh còn ngốc lăng ở đây làm gì? Ra mua một chén thốc nóng mang qua đây."

"vâng..." Đường Nhất Phong bước đi rất phiêu.

Cha anh là bị ai chọc giận?

Đây là vấn đề Đường tam thiếu gia đi đường rất thâm trầm tự hỏi.

Đường lão nói, "Đừng khổ sở, bọn chúng lớn như vậy chỉ mất một chút máu cũng không chết được."

Hạ bảo bối, "..."

Ông biết an ủi người sao?

Đường lão lại nói, "Chết, ta sẽ mua cho cháu hai con như vậy."

Dù sao sớm muộn cũng muốn chết, cho dù là chó tốt tuổi thọ cũng chỉ có mười mấy năm.

"Cháu chỉ muốn tiểu bảo cùng tiểu bối." Các chú chó ngao Tây Tạng khác bé cũng không cần.

Trái tim nhỏ bé của Hạ bảo bối lúc này như bị bóp chặt.

Nắm tay, âm thầm thề.

Bé nhất định phải đối xử với tiểu bảo, tiểu bối thật tốt, thật tốt, thật tốt, bé đã đối xử với bọn chúng rất tốt rồi nhưng hiện tại vẫn cảm thấy còn chưa đủ tốt.

Bé thường nghe nói là cái gì mà chó là người bạn trung thành nhất của con người, thề chết bảo vệ chủ nhân.

Bé còn cười nhạt.

Động vật cùng con người tại sao có thể đánh đồng.

Thực sự là hoang đường.

Bây giờ bé mới biết, người thật sự hoang đường là mình.

Hai bảo bối nhà bé trung thành biết bao nhiêu, ôm bé thật chặt để bé không bị thương một chút nào.

Đường lão mím môi, cũng không nói gì nữa.

Hạ bảo bối lên tinh thần không còn tâm trạng nặng nề nữa, bé là tiểu cường đánh không chết bé phải lạc quan chờ tiểu bảo cùng tiểu bối khỏe mạnh trở lại.

"Không biết Daddy thế nào rồi?."

"Mạng của cha cháu cứng, cháu chết nó cũng còn chưa có chết đâu." Đường lão tức giận nói.

Hạ bảo bối vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đường lão, ông có thể nói thế sao? Ông có thể nói thế sao? Ông có thể nói thế sao? Đây không phải là nguyền rủa cháu chết sớm sao?

Đường lão cũng ý thức được chính mình nói sai, thấy Hạ bảo bối khinh bỉ mình ông phản bác, "Ta nói sai sao? Ta chỉ là dùng cháu làm ví dụ chứng minh cha cháu mạng rất cứng, còn phải gieo hại ngàn năm."

Đương nhiên, ông không phải thật tâm nguyền rủa Hạ bảo bối chết.

Trog lòng Đường lão cảm thấy Hạ bảo bối so với Đường Bạch Dạ thực sự rất là đáng yêu gấp một vạn lần.

Hạ bảo bối mím môi, "Mệt cho daddy cứu ông, ông cũng không tỏ vẻ quan tâm một chút."

Đường lão cười lạnh, "Không ai muốn nó xen vào việc của người khác cứu ta. Lại nói, nó thiếu chút nữa là đâm chết ta."

Hạ bảo bối cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là ngang ngược vô lí, khẩu thị tâm phi.

"Mạnh miệng!"

Đường lão hừ lạnh, "Ta sợ đi bệnh viện, chưa nói được hai câu, nó không có bị thủy tinh đâm chết cũng bị tức chết, cha cháu tính tình không tốt."

"Chỉ là do di truyền có vấn đề." Hạ bảo bối châm chọc, lại cười híp mắt nói, "May mắn cháu theo Mammy lớn lên, tính tình vô cùng tốt."

Đường lão, "..."

"Kỳ lạ, Tưởng Tuệ không có bản lĩnh tìm người lợi hại như vậy để tập kích." Hạ bảo bối ôm đầu tự hỏi, "Kẻ nào có điều kiện tốt như vậy để thuê người phục kích chúng ta? Thiếu chút nữa đem chúng ta một nhà bốn người đều giết chết."

Bốn chữ ''một nhà bốn người'' này là lấy lòng Đường lão.

Đường lão tâm tình rất vui vẻ đột nhiên lại âm trầm, nheo mắt lại, "Tiểu tử, cháu biết không ít việc, lai lịch của cháu như thế nào?"

Hạ bảo bối trong lòng giật mình, nghiêm túc nói, "Sau này cháu muốn kế thừa y bát của Daddy thì phải hiểu."

Đường lão một câu cũng không tin.