Cục trưởng còn muốn cùng Đường lão nói cái gì, anh lại hận không thể lập tức rời đị.

Sau khi làm xong thủ tục, mấy người cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát.

Cục trưởng gọi một cuộc điện thoại cho Tưởng Tuệ, "Đường lão đến nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ, ta không có cách nào chỉ có thể thả người."

"Cậu nói cái gì? Điều đó không thể xảy ra!" Tưởng Tuệ nghiêm nghị nói, "Đường lão làm sao có thể xuất hiện ở đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ, điều đó không có khả năng."

Ông ta rõ ràng bị Trương Phi Hổ nhốt, còn đang chuẩn bị giết chết hai ông cháu bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ, nhất định là không thể.

Cục trưởng nói, "Tiểu Tuệ, đây là sự thật, cháu lần này tính toán sai rồi mặc dù cha con bọn họ bất hòa nhưng dù sao cũng là cha con, trong miệng đều nói ngươi chết ta sống cũng không thực sự là muốn ngươi chết ta sống."

Máu mủ tình thâm a.

"Không có khả năng, Đường lão bị người của cháu bắt cóc làm sao có thể xuất hiện ở đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ."

Tưởng Tuệ có thể trả giá bằng bất cứ giá nào.

"Cháu nói cái gì?" Cục trưởng kinh hãi.

Trên xe, Đường Bạch Dạ bị thương không nhẹ ngồi ở phía sau nhìn cũng không nhìn "Đường lão" mà híp mắt nghỉ ngơi,, Vân Dật gọi điện thoại liên lạc cho bác sỹ riêng lập tức đến tổng bộ Đường môn..

"Cậu biết ông ta là giả?"

"Nói lời vô ích!" Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Lão đầu tử hận tôi không thể chết, sao có thể đi nộp tiền bảo lãnh cho tôi."

Vân Dật cùng Hạ Thần Hi liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói thế nào cho anh biết Đường lão cùng Hạ Thiên bị bắt cóc. Lâm Nhiên đã điều tra hi vọng nhanh một chút sẽ có tin tức.

Hạ Thần Hi nói, "Anh đã biết chủ tịch sẽ không đi nộp tiền bảo lãnh cho anh tại sao anh còn muốn dùng bản thân để cứu Vân Dật? Anh không biết là sẽ rất nguy hiểm sao?"

"Đây là cách duy nhất để có thể cứu Vân Dật." Đường Dạ Bạch nói, thẳng thắn nhìn Hạ Thần Hi, "Anh cũng tin tưởng Vân Dật sẽ đưa anh ra ngoài."

Bởi vì ở đồn cảnh sát có người của Vân Dật sắp đặt nếu không chỉ sợ Đường Bạch Dạ bị đánh đến chết cũng không ai biết, có người hạ thủ lưu tình ( giơ cao đánh khẽ )truyền tin cho nên anh rất yên tâm.

Vân Dật cho dù phải để đặc công của Đường môn cướp ngục cũng phải đưa anh ra ngoài trước khi anh bị giết.

Sự thực chứng minh, đúng là như thế.

Loại tín nhiệm giao phó tính mạng cho nhau này không phải một sớm một chiều mà có.

Vân Dật mỉm cười, nhã nhặn lại cơ trí, "Cậu thật sự phải cảm ơn Đường lão bằng không tôi thực sự không ý thức được cậu không qua được đêm nay, Bạch Dạ chuyện này không đơn giản."

"Tôi đang đợi lúc câu đi ra thì cung cấp tin tức cho cậu, là Tưởng Tuệ thông tri với cục trưởng muốn giết chết cậu, lý do chính là vì cậu đem Tưởng thị trưởng đuổi tận giết tuyệt, thiết kế kế hoạch vạch trần Tưởng thị trưởng."

"Tưởng Tuệ có bao nhiêu cân lượng, cậu và tôi đều biết, cô chẳng qua là một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không hiểu, cô ta làm sao biết được là cậu bày kế hoạch vạch trần Tưởng thị trưởng?"

"Cậu làm việc luôn luôn không để lại chu ti mã tích, Tưởng Tuệ có lẽ sẽ không thể biết."

"Chuyện này, chắc chắn có huyền cơ."

Hạ Thần Hi trong lòng hơi khẽ động, nhạy bén hỏi, "Ý anh muốn nói, có người ở phía sau Tưởng Tuệ giúp cô ta?"

"Không sai!" Vân Dật gật đầu cười, cô rất thông minh.

Đường Dạ Bạch không biết động đến vết thương nào tê tê kêu lên, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Thần Hi, anh nhìn Vân Dật liếc mắt một cái cảnh cáo Vân Dật không được nói lung tung, Hạ Thần Hi quan tâm thương thế của anh cũng là không tiếp tục nghĩ nữa.

Vân Dật lắc lắc đầu, muốn chết hay sao mà chống lại cậu?

Đường Bạch Dạ, cậu thực sự tiêu đời rồi, không ngờ yêu một người chỉ số thông minh cũng về 0.

Bọn họ cũng đoán ra, nhất định là Tiêu Tề ở sau lưng động tay động chân bằng không Tưởng Tuệ không thể biết.

Hắn cố ý lợi dụng Tưởng Tuệ để cho bọn họ tự giết lẫn nhau để Đường Bạch Dạ tự loạn trận cước.

Sự việc này, không khó đoán.