"Ở trong mắt tôi, Đường Bạch Dạ là người cha tuyệt vời nhất, anh ấy không phải là thiện nam tín nữ ( ý chỉ người tốt ) nhưng anh ấy rất quan tâm, che chở cho bảo bối. Lúc trước dù không biết bảo bối có phải là con trai của anh ấy hay không chỉ là nghi ngờ anh ấy đều nguyện ý chăm sóc bảo bối mà quên cả bản thân."

Đường lão cười lạnh, "Nếu như Nhất Phong và Thành Nam gặp chuyện không may ta cũng nguyện ý chăm sóc chúng mà quên cả bản thân."

Nói chung, chỉ một câu nói đó là không có cách nào làm cho Đường lão yêu thương Đường Bạch Dạ.

Hạ Thần Hi cũng không phản đối.

"Thật sự là mắt cô bị mù mới cảm thấy nó là người tốt, nó giết người phóng hỏa cũng không biết dính bao nhiêu máu tươi." Đường lão ác độc nói, ánh mắt vẫn nhìn Hạ Thần Hi dường như muốn nhìn xem thái độ của cô như thế nào.

Hạ Thần Hi nói, "Nếu như lúc trước ông yêu thương anh ấy Đường Bạch Dạ hôm nay chính là một quý công tử ưu nhã, tay anh ấy chỉ biết đàn dương cầm sẽ không cầm súng bắn chết người."

"Cô biết hoàn cảnh hiện tại của nó?"

"Biết." Hạ Thần Hi nói, cô thích người đàn ông của cô, con trai của cô, cô có thể không biết họ có bối cảnh như này sao?

Đường lão mi tâm hơi giãn ra.

Như là đang thả lỏng tâm trạng.

Hạ Thần Hi bừng tỉnh đại ngộ, Đường lão vừa nói câu nói kia chẳng lẽ muốn phán đoán xem cô có thích hợp với Đường Bạch Dạ hay không?

Ông ta không phải là không yêu thương Đường Bạch Dạ sao?

Vì sao Đường Bạch Dạ tìm phụ nữ ông ta lại quan tâm như thế?

Khẩu thị tâm phi.

Cả hai cha con đều là khẩu thị tâm phi.

Đường lão đối với Đường Bạch Dạ cũng không phải chỉ có hận thù.

Tuy không phải là thương yêu, dù không đạt được tới mức tình cảm cha con bình thường nhưng cũng không phải hoàn toàn không quan tâm.

Ít nhất, ông ấy muốn bên cạnh Đường Bạch Dạ có người phụ nữ yêu anh ấy?

Cho nên, ông ấy mới nói không muốn Lâm Lâm ở bên người Đường Bạch Dạ.

Bởi vì ông ấy cảm thấy Lâm Lâm lạnh lùng vô tình, lòng dạ độc ác.

Ông ấy không nói cho Đường Bạch Dạ chuyện của Lâm Tình, cũng giữ chặt miệng của Đường Thành Nam.

Đây cũng là một loại bảo vệ a.

Chỉ là, ông ấy và Đường Bạch Dạ khúc mắc quá sâu, cách biểu hiện tình cảm quá quái dị mà thôi.

Đường lão hỏi, "Ngày đó ta triệu tập các đổng sự muốn lấy đi quyền kinh doanh của nó, nó không mời mà tới, trước lúc đó có phải nó đã gặp cô hay không?"

"Đúng vậy."

Đường lão cười lạnh, thảo nào, đêm hôm đó Đường Bạch Dạ, ngoài ý muốn...rất ôn hòa, không có đối chọi gay gắt cũng không có kiêu ngạo làm càn.

Chỉ là một loại... mệt mỏi rã rời, bất đắc dĩ.

Cô ta chắc hẳn cùng nó nói cái gì như buông xuống cừu hận, sống đơn giản vui vẻ.Tính tình Đường Bạch Dạ dù là ai cũng không khuyên được vậy mà lại đem lời nói của cô ta nghe được.

"Chủ tịch, nếu như ông chịu thử một lần buông mặt mũi,muốn cùng Đường Bạch Dạ nói rõ, thực sự sẽ có bất ngờ lớn." Hạ Thần Hi nói.

Đường lão cười lạnh, "Cô hiểu hay không tôn lão, dựa vào cái gì muốn ta hạ mình đi lấy lòng tiểu tử kia?"

Ngụ ý, vì sao không phải là Đường Bạch Dạ đến cầu hòa.

Hạ Thần Hi, "..."

Cô lần thứ N nghĩ,cha con quả nhiên là cha con.

"Nếu như ông thấy được hình ảnh Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thiên ở chung, ông sẽ hâm mộ đến chết."

"Được, không có kiến thức, cô cho là nó có con trai còn ta không có sao? Ta còn có ba đứa con."

Hạ Thần Hi, "..."

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, Đường lão trong lòng có từng có tiếc nuối vì đã bỏ lỡ 20 năm tình cảm cha con với Đường Bạch Dạ?

"Vì sao hôm nay ông lại nói với tôi nhiều lời như thế?"

Đường lão nói, "Những lời này ta đã giữ quá lâu."

Hạ Thần Hi không tin, cha con bọn họ đều là người sẽ không lãng phí thời gian ông ta đã nói như vậy chắc chắn là có đạo lý của ông ta, chỉ là Hạ Thần Hi không hiểu tại sao Đường lão muốn nói cho cô biết