"Bỏ tất cả qua một bên, lúc trước lần đầu tiên ông nhìn thấy Đường Bạch Dạ ông có tâm trạng như thế nào ông còn nhớ không?"

Âm thanh ôn nhu của Hạ Thần Hi dường như đưa Đường lão quay về hai mươi năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Bạch Dạ đó là ở trước nhà cũ Đường gia, mẹ của Đường Bạch Dạ dẫn anh tới cửa bởi vì bà ấy bị ung thư thực quản nên không có cách nào nuôi nấng anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dạ Bạch ông đã rất yêu thích.

Đứa bé kia nhã nhặn, lễ phép, gia giáo rất tốt, vừa nhìn chính là rất thông minh quanh thân lộ ra mấy phần ưu nhã có tác phong của quý công tử. Đường lão vừa thấy cũng rất thích trong lòng nghĩ thầm không hổ là con của ông quả nhiên có phong cách quý tộc.

Tiểu Đường Dạ Bạch nhút nhát đứng ở mẹ bên cạnh, vừa hiếu kỳ lại chờ mong nhìn ông nhưng lại không muốn bị người ta biết, rõ ràng rất chờ mong nhưng lại giả vờ thản nhiên làm cho người ta rất yêu thích, Đường lão lúc đó liền đón nhận anh.

Rất thích.

Thậm chí có một loại tiếc hận đứa nhỏ tốt như vậy lại không lớn lên ở bên cạnh hắn.

Nếu như sau đó không xảy ra bi kịch, ông nghĩ ông sẽ thương yêu Đường Bạch Dạ, chỉ sợ không phải là rất yêu thương mà đối xử cũng không khác gì so với con trai thứ hai và thứ ba của ông.

Hạ Thần Hi nhìn thấy ký ức cay đắng trong mắt ông.

Khẽ nói, "Chủ tịch, cũng không phải là lỗi của Đường Bạch Dạ, ông nhất thời ý loạn tình mê sinh ra anh ấy, cho anh ấy một sinh mạng anh ấy bị động tới với cuộc đời này, lúc còn nhỏ lại gặp phải những chuyện như thế thực sự rất vô tội."

"Nó nói cho cô biết tất cả?" Đường lão kinh ngạc hỏi.

Dựa vào hiểu biết của ông về Đường Bạch Dạ, nó sẽ không đem việc này nói cho người khác biết.

"Vâng!"

Đường lão châm chọc nói, "Nó có nói nó rất hận Đường gia, muốn phá hủy Đường thị?"

"Chẳng qua là lời nói trong lúc tức giận, có lẽ anh ấy đã nói ở trước mặt ông, nhưng ông nên biết anh ấy không hề làm thật. Nếu anh ấy muốn phá hủy Đường thị thì đã sớm phá hủy việc gì phải mượn cớ nói cái gì mà thời cơ không thuận lợi." Hạ Thần Hi cười khổ,

"Anh ấy là con trai của ông, ông chắc cũng hiểu được anh ấy luôn luôn “khẩu thị tâm phi '” lại sĩ diện như thế, anh ấy nỗ lực phát triển Đường thị như thế chỉ là muốn ông thừa nhận sự tồn tại của anh ấy."

"Hừ!" Đường lão hừ lạnh.

Hạ Thần Hi nói, "Nếu như ông cho anh ấy một cơ hội ông sẽ phát hiện anh ấy thật ra là một người con tốt."

"Không có cơ hội." Đường lão nói.

Hạ Thần Hi mỉm cười, "Có cơ hội, mọi người đều còn sống sao có thể không có cơ hội? Thực ra, Đường Bạch Dạ không nói nhưng tôi biết ông không thừa nhận anh ấy là tiếc nuối lớn nhất của anh ấy trong kiếp này."

Chỉ sợ Đường Bạch Dạ lại mạnh miệng nói anh hận Đường lão, nói anh không cần Đường lão nhưng thật ra anh lại rất khát vọng.

Lúc còn nhỏ anh đã khao khát tình thương của cha như vậy. Mắt có thể nhìn thấy nhưng trong nháy mắt lại thành không có. Sự thay đổi này quá nhanh Đường Bạch Dạ tất nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm.

"Cô là con giun trong lòng nó sao?" Đường lão hừ lạnh.

"Tôi..." Hạ Thần Hi cúi đầu, dường như có chút không vui nhưng vẫn ngẩng đầu, tự nhiên rộng rãi nói, "Tôi yêu anh ấy, cho nên tôi hiểu anh ấy, tôi muốn anh ấy buông xuống cừu hận để sống đơn giản vui vẻ."

Đường lão không hề châm chọc, chỉ là liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái, lại hừ lạnh một câu, " So sánh với Lâm Lâm và Lâm Tình, cô có một điểm làm cho người ta phải yêu thích ''

"Cảm ơn chủ tịch đã thừa nhận."

Đường lão đừng khai kiểm.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, ai, cha con nhà này giống như nhau thật làm cho người khác không thoải mái.May mắn Hạ bảo bối lớn lên ở bên cô cho nên mới có thể phát triển hoạt bát, rộng rãi, lạc quan lại tiểu thân sĩ như thế.

"Hạ Thần Hi, cô muốn biết chân tướng việc xảy ra năm đó sao?"

"Chân tướng?" Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Đường lão.

Chẳng lẽ chuyện năm đó còn có ẩn tình