Hạ Thần Hi vốn tưởng rằng ông ta sẽ tới đồn cảnh sát, nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ.

Ông ta và Lâm Lâm cãi nhau nhìn qua có vẻ rất phẫn nộ.

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, Đường lão chắc chắn bị Lâm Lâm nắm được nhược điểm gì trong tay,cho nên cô nghĩ Đường lão nhất định sẽ nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ.

Tính tình Lâm Lâm thế nào, cô không biết, nhưng tâm ý đối với Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi biết rõ ràng.

Không ngờ, Đường lão lại để cho cô đưa ông ta đi dạo ở bờ sông vòng một vòng.

Hạ Thần Hi trong gương nhìn thấy Đường lão vẫn nhìn cảnh sắc bờ sông, cô cố ý lái xe chậm lại, một vòng tròn một giờ Đường lão cũng không nói một lời, Hạ Thần Hi thăm dò hỏi, "Chủ tịch, ngồi trong xe đã lâu không bằng tôi cùng ngài xuống xe đi dạo một chút?"

Gần đây là trường học của Hạ bảo bối.

Hôm nay đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn đi học.

Cô nghĩ xong liền lái xe chạy đến phụ cận.

"Được!"

Hạ Thần Hi tìm một chỗ đậu xe, đỗ xe xong cùng Đường lão đi dạo ở bờ sông.

Thời tiết ở thành phố S rất tốt,, một năm bốn mùa đều rất ấm, ngoại trừ mùa đông có chút lạnh, bình thường nhiệt độ đều rất ấm áp.

Bờ sông rất nhiều người tập thể dục, nhìn qua thì người già chiếm đa số, còn có một số người còn khỏe mạnh chạy marathon.

Cảnh bờ sông rất đẹp.

Đường lão nắm lan can, nhìn nước sông ba quang trong vắt, đội thuyền đi lại, bờ bên kia là khu khai phá kinh tế một mảnh phồn hoa, không biết ông ta nghĩ cái gì, ánh mắt u ám.

"Cô như thế nào không cầu ta đi cứu Đường Bạch Dạ?"

Hạ Thần Hi nói, "Tôi tin, không cần cầu chủ tịch ông cũng sẽ cứu Đường Bạch Dạ."

Hổ dữ không ăn thịt con.

"Buồn cười!" Đường lão cười lạnh, "Ta hận hắn không thể chết sớm một chút, dựa vào cái gì đi cứu hắn? Cô cho là Lâm Lâm qua đây cầu ta, ta liền đi cứu hắn? Đừng xuân thu đại mộng... ( chỉ việc không thể xảy ra ) Loại người như cô ta dùng loại tiểu xảo này, cô ta cho rằng cô ta là ai?"

"Cô cũng thật dối trá, cô cũng đến đây, cô nghĩ rằng ta không biết cô nghĩ cái gì?"

...

Hạ Thần Hi không trốn tránh "Vâng, tất cả đều không thể gạt được ánh mắt của ngài, tôi thật sự rất muốn ngài buông tha cho Đường Bạch Dạ."

"Ta buông tha hắn, hắn sẽ buông tha ta sao?"

Hạ Thần Hi trong lòng vui vẻ lại cố gắng kiềm chế, cô nói "Chủ tịch, Đường Bạch Dạ... Thật ra là một người đàn ông rất tốt, nếu như ngài chấp nhận anh ấy sẽ là một người con rất hiếu thuận."

"Đây là chuyện buồn cười nhất trên đời này mà ta được nghe." Đường lão một chút cũng không mua sổ sách, cười lạnh nói, "Đường Bạch Dạ là người tốt, Đường Bạch Dạ biết hiếu thuận? Heo mẹ biết leo cây, hắn cũng không biết hiếu thuận viết như thế nào."

Hạ Thần Hi nhất châm kiến huyết, "Phụ bất từ, tử bất hiếu '', từ xưa đều là như thế, ông muốn mạng của anh ấy, anh ấy như thế nào hiếu thuận với ông?"

"Hạ Thần Hi, cô dám trách cứ ta?"

"Tôi không dám, chỉ nói lời nói thật." Hạ Thần Hi nói, "Thật ra, tôi hiểu suy nghĩ của ông, ông cảm thấy mẹ con bọn họ hại chết người ông yêu nhất, ông đưa Đường Bạch Dạ đi, ông muốn anh ấy chết chỉ là bởi vì ông cũng không có cách nào đối mặt với anh ấy. Ông cảm thấy nếu anh ấy không xuất hiện, gia đình ông rất hoàn mỹ, các con cũng sẽ không mất đi mẹ điều đó tôi cũng hiểu, nhưng chủ tịch, hiểu là một chuyện tôi lại không đồng ý cách làm của ông."

"Ông có thể không thương anh ấy, có thể không yêu anh ấy nhưng tại sao có thể muốn mạng của anh ấy."

...

Năm đó Đường Bạch Dạ, chỉ là một đứa trẻ, cha lại hung ác như vậy nên anh ấy rất đau lòng.

Cô không thể không cảm động lại rất thương tiếc cho Đường Bạch Dạ.

Đường lão muốn giết, thủ đoạn ác độc thật sự khiến cho cha con bọn tạo thành ngăn cách quá lớn.

Đường lão trầm mặc không nói.

Hạ Thần Hi mỉm cười.