Hắc quả phụ cười lạnh, việc này Tiêu Tề làm sao có thể có biện pháp gì. Tiêu Tề là người nước Pháp anh ta chính là có bản lĩnh bằng trời cũng không cách nào ở giới chính trị của nước khác nói một lời, việc này chỉ có Đường Bạch Dạ mới có thể giúp.

Tiêu Tề cùng chính phủ châu Âu có quan hệ rất mật thiết, trung á bên này không thể có quan hệ gì.

Âu Dương nói, "Việc này là Đường Bạch Dạ tự mình tiết lộ muốn giải quyết không dễ dàng như vậy, Tưởng Tuệ nghĩ thật đơn giản, nghĩ anh cái gì cũng có thể có giải quyết."

"Buổi chiều tôi muốn yên lặng một chút, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng làm phiền tôi."

Hắc quả phụ cùng Âu Dương rời khỏi biệt thự, hắc quả phụ gọi điện thoại cho Tưởng Tuệ, "Tưởng Tuệ, lão đại của chúng tôi không giúp được cô, chúng tôi ở trung á không có mối quan hệ tốt như vậy, huống hồ việc của Tưởng thị trưởng là do Đường Bạch Dạ lôi ra cô nên đi tìm Đường Bạch Dạ."

"Cô nói cái gì? Tôi không tin." Tưởng Tuệ thì thào, cô ta không tin.

Sao có thể là Đường Bạch Dạ.

"Hắn phải cứu Vân Dật nên đành phải hi sinh Tưởng thị trưởng. Tưởng thị trưởng lại là chướng ngại vật của Vân Dật, cô đã hiểu chưa?" Hắc quả phụ nói, cúp điện thoại không thèm để ý tới Tưởng Tuệ.

Âu Dương không đồng ý nhìn cô, "Cô làm cái gì vậy?"

"Người phụ nữ này ngoan độc so với ai khác càng ngoan độc hơn, dù sao chúng ta cũng muốn giết Đường Bạch Dạ, không bằng mượn tay Tưởng Tuệ, dù cho Tưởng Tuệ không giết được Đường Bạch Dạ cũng có thể để Đường Bạch Dạ luống cuống tay chân, người phụ nữ này trước đây có anh họ trong hắc bang của thành phố S có một chút quan hệ."

Âu Dương nhíu mày, nhìn hắc quả phụ, "Cô lúc nào cũng làm chuyện mượn đao giết người."

"Cũng không thể để cho bọn họ có chuyện tốt." Hắc quả phụ âm thanh đầy lãnh ý.

Đường Bạch Dạ rất bận không có thời gian cùng Hạ Thần Hi ăn cơm chiều, cũng đúng như mong muốn của Hạ Thần Hi, cô hẹn Tiêu Tề ở một nhà nhà hàng Pháp ngoài quảng trường ăn cơm, Tiêu Tề đã đến sớm chờ cô.

Anh ngồi ở ban công, đâylà ban công ngoài trời ở tầng 52, bầu không khí rất lãng mạn.

Bên cạnh có người ở kéo đàn violin, kéo một khúc ca thủ tiếu bang.

Bầu không khí ưu nhã.

Lác đác có vài người khách, người cũng không coi là nhiều.

Tiêu Tề mang theo ý cười, thân sĩ giúp Hạ Thần Hi kéo ghế ngồi.

"Cảm ơn." Hạ Thần Hi nói cám ơn, ngồi xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Tiêu Tề, bồi bàn đem thực đơn tới bên trong có một bó hoa bách hợp, Tiêu Tề cầm lấy hoa bách hợp đưa cho Hạ Thần Hi.

"Em thích hoa bách hợp." Tiêu Tề ôn hòa nói.

Hạ Thần Hi mỉm cười, "Cảm ơn anh."

Cô cũng không nói bây giờ cô thích hắc hoa hồng.

Cô đem hoa để ở một bên.

Tiêu Tề cười hỏi, "Hôm nay như thế nào có thời gian mời anh ăn cơm?"

"Em mấy hôm trước đã muốn mời anh ăn cơm, chỉ là rất bận hơn nữa phát sinh một việc nên hoãn lại." Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Ở đây phong cảnh rất đẹp, anh là người Pháp hẳn là rất thích ăn rau Pháp, ở đây rau Pháp rất nổi danh."

Bữa tối từ biệt nên cũng muốn ăn phong phú một chút.

Cô rất thích Tiêu Tề, loại thích này mang theo một ít áy náy còn là một loại ấm áp giống như thích người thân bình thường.Cô nghĩ đây không phải là tình yêu, tình yêu nam nữ cũng không phải là như vậy.

Cô khó có thể gặp gỡ một người đã từng quen biết lại có cảm giác thoải mái như vậy.

Như người thân bình thường, cô cũng không muốn chia tây quá sớm.

Bây giờ, tình thế so với người quan trọng hơn.

Cô không muốn Tiêu Tề tiếp tục lưu lại, nếu có một ngày Đường Bạch Dạ bị thương, hoặc là anh bị thương đây là chuyện cô không muốn thấy.

Lại nói, trong lòng của cô cũng đã có quyết định.

Hai ngày nói một chút chuyện việc trong sinh hoạt, bồi bàn hỏi có thể đem thức ăn lên được chưa?

Hạ Thần Hi làm việc một ngày có một chút đói bụng.

Bồi bàn đưa bánh mì cùng canh tôm hùm đến