Chìm đắm càng sâu, sau này nếu thật xảy ra chuyện gì thì chết càng nhanh.

Cô cảm giác lý trí giằng co cùng tình cảm, một Hạ Thần Hi lý trí lạnh lùng cũng đang từ từ bị kìm hãm trong nhu tình Hạ Thần Hi, trong lòng cô có lo lắng âm thầm lại không chống đỡ nổi Đường Bạch Dạ.

"Hạ Thần Hi, nếu có một ngày anh thực sự không có gì cả, em thực sự sẽ không rời không bỏ anh?" Đường Bạch Dạ vô cùng thân thiết dựa vào trán của cô hỏi, âm thanh hơi khàn khàn, mang theo vẻ mong đợi.

Lời này, anh muốn nghe lại một lần.

Hạ Thần Hi tim đập rộn lên mạnh mẽ, vì sao gặp Đường Bạch Dạ tim cô đập không ngừng, thật là không biết sống chết, trấn định,cô lấy lại bình tĩnh quả nhiên không mặt đỏ tim đập mạnh nữa.

Cô sờ sờ đầu Đường Bạch Dạ, "Đứa nhỏ a, câu nói kia là em dọa cha anh, anh muốn thực sự không có gì cả em sẽ mang theo bảo bối tái giá cho nên anh đừng biến thành kẻ nghèo thật."

Đường Bạch Dạ đầu tiên là giận, thiếu chút nữa một cái tát đem cô đánh đến bên tường để xả cơn tức nhưng lại nghĩ tới tâm tình đẹp đẽ vừa qua.

Cười đến quần ma loạn vũ, điên đảo chúng sinh.

"Em không gả cho anh đã nghĩ đến vấn đề tái giá, xem ra, em là không thể chờ đợi được muốn gả cho anh Hạ tiểu thư, anh nhất định sẽ mau chóng cho em được thỏa mãn."

Hạ Thần Hi, "..."

Đường tổng đột nhiên rít gào, "Nói lời dỗ ngon dỗ ngọt em sẽ chết sao? Ai chết sao? Hả!!!"

Hạ Thần Hi rất bình tĩnh rời thang máy, Đường tổng nổi giận đùng đùng đi theo ở phía sau cô.

Loại phụ nữ này tặng hoa hồng làm gì, tìm một bó hoa bìm bịp bên đường tặng là được....

Hai người ở trên xe quyết định buổi tối ăn cái gì, kết quả Hạ bảo bối gọi một cú điện thoại hỏi bọn họ muốn ăn cái gì bé chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.

Đường Bạch Dạ nói, "Đứa bé quả nhiên là cái bóng đèn sáng nhất của cha mẹ."

Hạ bảo bối bị ghét bỏ thập phần tan nát cõi lòng.

"Daddy, con đau lòng, không ra khỏi cửa mua thức ăn." Hạ bảo bối ủy khuất hô hoán Hạ Thần Hi, "Mammy, mammy, bảo bối chỉ có mỳ ăn liền."

Hạ Thần Hi, "..."

Đường Bạch Dạ giận, "Tiểu tử thối, đừng giả bộ đáng thương."

"Daddy, chỉ có lúc tan việc mammy là của con, những thời gian khác tất cả đều ở trong mắt cha vậy mà cha không biết nắm bắt sau khi tan việc còn cùng con tranh sủng, cha thực sự là không có bản lĩnh." Hạ bảo bối châm chọc.

Bé tính thời gian mammy đi làm buổi tối mới trở về, một ngày thời gian bé cùng mammy ở chung một chỗ cũng không nhiều đâu bây giờ, lại phải cùng Đường Bạch Dạ chia sè.Hạ bảo bối thật sâu cảm thấy, có daddy cũng không hoàn toàn là việc tốt đẹp gì.

Daddy lấy đi thời gian với mammy.Mammy không có thời gian cho bé khiến bé có cảm giác không có thành tựu.

Tranh sủng????

Đường Bạch Dạ thiếu chút nữa bị hai chữ này làm cho bị thương phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ nhân mới dùng chữ tranh sủng này, anh là một đại lão gia, dùng tranh sủng để hình dung anh??

Hạ Thần Hi cười xinh đẹp khác thường nhìn Đường Bạch Dạ, quở trách nói, "Sau khi tan việc thời gian của em tất cả đều là của bảo bối anh bây giờ đến cướp thời gian của bé không phải tranh sủng thì là cái gì?"

Đường tổng giận!!

"Vì sao anh cùng người phụ nữ của anh đi ăn một bữa cơm cũng không có thời gian? Còn bị bảo bối nói muốn tranh sủng?"

Đường tổng nhanh chóng có kết luận, "Từ ngày mai trở đi, em không cần đi làm ở nhà làm bà chủ đi."

Hạ Thần Hi mỉm cười,, "Không có ý tứ, em không phải là nhân viên Đường thị, anh vẫn không thể bỏ em."

Đường tổng cài dây an toàn, nhấn ga, đua xe.

Hạ bảo bối âm thanh mang theo cười mỉm trong điện thoại bay ra, "Daddy, không thể nói con không cho cha thời gian hẹn hò nha, cha cùng mammy có thể đi mua rau trong khoảng thời gian này là con thưởng cho cha, mau tới quỳ tạ Thái tử gia ân điển đi."