Lâm Lâm mím môi không nói một lời chỉ ủy khuất nhìn anh, Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, hy vọng của anh đã tan vỡ, Hạ Thần Hi cùng Lâm Lâm không có khả năng chung sống hòa bình, hôm nay một màn kia trong phòng làm việc anh đã hỏi Thái Gia.

Trên cơ bản, anh biết chuyện gì xảy ra.

"Đường ca ca, anh đã rất lâu không cùng em ăn cơm." Lâm Lâm nói.

Đường Bạch Dạ vẫn chưa trả lời, Hạ Thần Hi cười nói, "Chúng tôi vừa lúc muốn đi ăn cơm hay là Lâm tiểu thư cũng đi cùng đi."

Lâm Lâm cắn môi, nhìn về phía Đường Bạch Dạ.

Đường Bạch Dạ nắm tay để môi, khụ một tiếng, "Tiểu Lâm, ngày mai anh xem thời gian sẽ cùng em ăn cơm."

Vừa hay sẽ cùng cô ấy tâm bình khí hòa nói chuyện một lần.

Dù sao anh thật lòng thương yêu cô, mấy năm nay anh coi Lâm Lâm là người thân duy nhất.

Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi một trước một sau cùng đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Hạ Thần Hi nhìn anh bấm một dãy số, sờ sờ mũi, "13/9 là sinh nhật anh?"

"Đây là thang máy dành riêng cho anh không phải sinh nhật của anh chẳng lẽ là sinh nhật em?" Đường Bạch Dạ bật cười.

Hạ Thần Hi mặt không biểu tình nói một sự thật, "Em chỉ muốn nói cho anh biết, sinh nhật bảo bối cũng là 13/ 9."

Đường Bạch Dạ không thể tin được, ngẩn người ra.

Trùng hợp như vậy, anh và con trai cùng một ngày sinh?

Hạ Thần Hi lại chậm chậm tiếp tục bổ sung một câu.

"Bởi chứng minh thư, hộ chiếu của em tất cả đều là giả, cho nên sinh nhật em cũng chọn cùng ngày với bảo bối là 13/9."

Đường Bạch Dạ kinh ngạc cực kỳ, "Nói như vậy, chúng ta một nhà ba người cùng một ngày sinh nhật?"

Hạ Thần Hi vô lực châm chọc.

Trên đời tại sao có thể có sự trùng hợp như thế.

Lần trước, khi cô bấm mật mã thang máy đã muốn hỏi có phải là sinh nhật anh hay không, về sau lại quên mất.

Anh ấy vậy mà cùng một ngày sinh với con trai.

Thực sự là... sự trùng hợp hoàn hảo.

Đường Bạch Dạ tâm tình thật tốt, một tay ôm chầm eo Hạ Thần Hi, có chút tự kỷ nói, "Em xem, ông trời đã sắp đặt trước cho chúng ta là người một nhà có duyên phận, Hạ tiểu thư, ngươi thực sự là chọn được một ngày lành sinh bảo bối của chúng ta."

Hạ Thần Hi môi kéo kéo, yên lặng không nói gì.

Đây là cô chọn ngày sao?

Sinh con là cô chọn ngày sao?

Đường Bạch Dạ giống như cũng cảm giác không đúng lắm, những lời này có chút bệnh anh nhanh chóng sửa lại, "Anh nói nhầm lời chắc là anh con mắt sáng vĩ đại có thể nhìn xa trông rộng, chọn một ngày lành ở trên người của em cày cấy."

Hạ Thần Hi, "..."

Thang máy tới tầng dưới cùng, Đường Bạch Dạ đột nhiên ấn nút thang máy không cho mở cửa, ôm Hạ Thần Hi đặt ở bên cạnh thang máy cúi đầu hôn môi cô không rời. Sau đó, Hạ Thần Hi nghe thấy anh tuyên bố chuyện tối nay muốn làm tình.

Cả một buổi chiều, anh đều ở phòng làm việc ngây ngô cười ngốc như trúng giải thưởng lớn.

Kiêu ngạo như Khổng tước xòe đuôi.

Anh không có tâm trạng làm việc công tư chẳng phân biệt được, rất muốn đem Hạ Thần Hi gọi lên mà thương yêu một phen.

Ai biết đang muốn gọi cô đi lên, tổng giám đốc công ty chi nhánh ở Pháp có chuyện tìm,đành hoãn xuống.

Anh thật vất vả đuổi người, đã qua lúc tan việc.

Bây giờ biết sinh nhật Hạ bảo bối lại là cùng một ngày với anh, Đường Bạch Dạ càng cảm thấy đạt được mục tiêu đã định.

Anh hôn Hạ Thần Hi thật sâu, giữ mặt của cô không cho phép cô tránh né nhiệt tình của anh, thân thể ép chặt cô thân mật đến cực điểm, Hạ Thần Hi của anh là do ông trời ban cho anh lễ vật đẹp nhất.

Môi của cô bị anh hôn sưng đỏ.

Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng thỏa mãn buông cô ra, Hạ Thần Hi chỉ cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô đối với sự thân thiết của Đường Bạch Dạ càng lúc càng không chịu nổi.

Càng lúc càng chìm hãm.

Đây không phải là điều tốt.