Hạ Thần Hi nói, "Chủ tịch, nếu như không liên quan tới lợi ích, tôi nghĩ, ông nhất định sẽ không ghét con trai của Đường Bạch Dạ đến như vậy ''.

"Cô đừng tự cho là thông minh!" Đường lão trầm sắc mặt, "Cô cũng không nhìn một chút hiện tại toàn bộ Đường thị nói cô cùng Đường Bạch Dạ như thế nào,cô cũng không nhìn một chút thương giới nói Đường Bạch Dạ như thế nào, tuôn ra một scandal lớn như vậy mặt mũi Đường gia cũng bị hắn làm mất hết ''.

"Anh ấy vẫn có scandal bên người, vẫn rất mất mặt." Hạ Thần Hi mỉm cười, "Chủ tịch, tôi biết, bản thân là người ngoài tôi có thể hơi lắm chuyện nhưng tôi còn muốn nói một câu ông đối xử với Đường Bạch Dạ thực sự rất không công bằng, anh ấy cũng không có sai lầm gì ông cũng không nên đối xử với anh ấy như vậy."

Ân oán của cha con Đường gia cô không muốn xen vào. Nhưng mà, ở trên núi Đường Bạch Dạ tiết lộ một phần chuyện đã qua, cha con bọn họ có khúc mắc rất sâu, đã không có cách nào tháo gỡ, trong đó, Đường lão có một phần trách nhiệm lớn.

Cô đau lòng cho Đường Bạch Dạ, anh ta không nên bị đối xử như vậy.

"Ông hận anh ấy, hận anh ấy mà không cần lý do, nếu như ông có thể tâm bình khí hòa đối xử với Đường Bạch Dạ, tôi nghĩ Đường gia chắc chắn tràn ngập hạnh phúc, không có hận thù, cha hiền con thảo, ông tất nhiên con cháu đầy đàn."

Đường lão chợt gầm lên, "Hạ Thần Hi, cô câm miệng việc của nhà tôi còn chưa tới phiên cô lắm miệng!"

"Được" Hạ Thần Hi cũng không nói gì nữa.

Chỉ là cô nghĩ muốn nói để Đường lão đối với Đường Bạch Dạ có thể tốt hơn một chút, cô cũng không muốn nhiều lời.

Giữa cha con, chỉ sợ là thù sâu hận lớn thực ra đều là gây tổn thương cho nhau.

Con của mình chỉ sợ vừa hận vừa không thích thì cũng là con của mình.

"Mặc kệ tôi nói gì cô cũng không quay về Mỹ?"

"Cuộc sống của tôi do tôi làm chủ, ông cũng không phải thần thánh cũng không có cách nào quyết định chuyện tôi muốn làm." Hạ Thần Hi bình tĩnh nói, "Tôi biết ông rất tức giận nhưng rất xin lỗi, tôi không làm theo yêu cầu của ông được."

"Hừ, cô thực sự cho rằng lúc tôi đối phó với cô thì Đường Bạch Dạ có thể bảo vệ cô?" Đường lão cười lạnh hỏi, sắc mặt hung ác, "Cô có đánh giá quá cao về hắn không?"

Hạ Thần Hi tự tin ung dung, "Bên cạnh tôi vẫn luôn ẩn giấu nguy hiểm, mỗi lần tôi cũng có thể bình an vượt qua,tôi tin vận khí của tôi cũng không tệ. Nên tôi càng tin không phải là tôi đánh giá cao Đường Bạch Dạ mà là ông đánh giá thấp anh ấy."

Đường Bạch Dạ là ai, trong lòng cô biết rõ.

Anh muốn bảo vệ một người nhất định có thể bảo vệ cẩn thận như Lâm Lâm.Bao nhiêu năm qua, anh ta và Tưởng Tuệ là vị hôn phu nhưng Tưởng Tuệ ngay cả Lâm Lâm tồn tại cũng không biết. Có thể thấy, anh ta đã tốn nhiều tâm huyết bảo vệ cô ta.

"Hạ Thần Hi, cô đừng hối hận!" Đường lão trầm sắc mặt, "Tôi cũng không tin, lúc Đường Bạch Dạ không có gì cả cô cũng ở bên cạnh hắn không rời không bỏ."

Hạ Thần Hi nói, " Lúc Đường Bạch Dạ công thành danh toại tôi không nhất định phải dệt hoa trên gấm, lúc Đường Bạch Dạ không có gì cả, tôi nhất định sẽ không rời không bỏ anh ấy."

Trừ phi, anh không muốn cô.

Đường lão nheo mắt lại, nhìn về phía Hạ Thần Hi.

Kinh ngạc sau đó cười lạnh.

Hạ Thần Hi cúi đầu, nhàn nhạt nói, "Xin lỗi, cáo từ."

Cô ra khỏi phòng chủ tịch, vừa mở cửa ra thì thấy Đường Bạch Dạ.

Không biết anh đã đứng ở cửa bao lâu.

Hạ Thần Hi vừa nghĩ đến câu nói kia lập tức có chút không được tự nhiên.

Những lời này, là lời trong lòng cô.

Nhưng mà,cô cũng không muốn để Đường Bạch Dạ biết, không khỏi có chút... Xấu hổ.

Đường Bạch Dạ cười như không cười nhìn cô, trên mặt đều là phong tình.

Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến một từ ngữ.

Xuân phong đắc ý ( gió xuân phơi phới ) chính là vẻ mặt của Đường Bạch Dạ lúc này.

Hạ Thần Hi da mặt mỏng có chút hồng hồng, đẩy anh ra bước nhanh vào thang máy.