Hạ bảo bối mỗi tay cho hai sủng vật một cái vuốt ve.

"Buổi tối cho các ngươi thêm đồ ăn."

Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối tư thế kiêu ngạo, hướng về phía meo meo trong lòng Tiêu Tề lắc lắc đuôi.

Tiểu chủ nhân hiểu ta nhất.

Hiểu ta nhất.

Meo meo giận, đưa móng vuốt hướng Tiêu Tề cáo trạng ( tố cáo ).

Tiêu Tề dở khóc dở cười.

Đây là con trai của cô và Đường Bạch Dạ sao?

Lần đầu tiên chính mắt gặp mặt.

Trên ti vi, luôn không giống ngoài đời.

Thoạt nhìn rất đáng yêu và thông minh, giống Đường Bạch Dạ như đúc.

"Chú, chú là bạn của mammy, cháu như thế nào chưa từng thấy chú?" Hạ bảo bối ngồi bên cạnh Hạ Thần Hi, lộ ra nụ cười rất đáng yêu, ngọt ngào như mật, khiến người ta phải đặc biệt yêu thích. Bé dùng nụ cười như thế nháy mắt đả thương trái tim mọi người trong khu dân cư.

Tiêu Tề mỉm cười, để lộ ra một chút thiện ý.

Anh biết, anh lạnh lùng đã quen, anh sợ dọa người bạn nhỏ.

"Chú và mẹ của cháu là bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mấy năm nay không có liên lạc, vừa mới liên lạc." Tiêu Tề thanh âm rất ôn hòa.

Hạ bảo bối thầm nghĩ, nhìn thấy con trai của tình địch không lộ ra chán ghét, thậm chí còn thân mật không giống giả vờ.

ừ, xem như là có phong độ.

Chứng minh thời thiếu nữ ánh mắt của mammy không sai.

"Mammy, con cũng không thấy mẹ nói qua." Hạ bảo bối ánh mắt trong sáng, mờ mịt nhìn Hạ Thần Hi hỏi. Hạ Thần Hi rất muốn một cước đá bé vào thư phòng.

Ở trước mặt Tiêu Tề giả bộ e thẹn.

Chẳng lẽ muốn cô phối hợp đóng vai mẹ hiền sao?

Hạ bảo bối mỉm cười, ưu nhã thân sĩ, "Chú tặng meo meo cho mẹ cháu sao?"

"Meo meo vốn là của Thần Hi, chú chẳng qua là vật quy nguyên chủ ( vật trả lại chủ )." Tiêu Tề nói, đứa nhỏ này càng nhìn càng thích, trong tim của anh cũng chìm nổi không rõ, nếu năm đó không phát sinh công việc bề bộn như vậy Thần Hi vẫn ở bên cạnh anh, con của bọn họ có lẽ cũng lớn như vậy.

Có phải hay không cũng giống đứa trẻ trước mặt, khiến mọi người yêu thích.

Anh xưa nay không thích trẻ con, nhưng vừa nghĩ tới nếu là con của anh và Hạ Thần Hi, anh tất nhiên rất vui mừng, rất sủng ái.

"Thực sự cảm ơn chú nhiều, gia đình cháu đều rất thích meo meo." Hạ bảo bối mỉm cười, trợn mắt nói dối, Hạ Thần Hi trong lòng châm chọc thích meo meo? Là ai mỗi ngày để Tiểu Bối chà đạp meo meo.

Ra cửa đi chơi cũng không đưa meo meo đi để cho meo meo đáng thương của cô phải ở nhà.

Tiêu Tề mím môi, Hạ bảo bối cũng thức thời, đi phòng bếp sắp xếp đông tây, không quấy rầy Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề, bé nghĩ, những đứa trẻ bình thường hẳn là làm như vậy, bé cũng không muốn Tiêu Tề nhìn ra điều gì không thích hợp.

Hạ Thần Hi nhìn Hạ bảo bối trong phòng bếp bận rộn, nhẹ nhàng cười.

Tiểu quỷ này linh tinh, trong lòng không biết oán giận người ta như thế nào đi.

"Con trai của em thật đáng yêu."

Hạ Thần Hi cười, vô cùng kiêu ngạo.

Tiêu Tề nhàn nhạt hỏi, "Thần Hi, em đã từng muốn khôi phục lại trí nhớ sao?"

"Em, không có ký ức." Hạ Thần Hi nói, khôi phục ký ức? Cô muốn sao? Nghĩ đến điều này một lần, tiềm thức của Hạ Thần Hi rất không thích, cô một chút cũng không muốn khôi phục ký ức.

Một đoạn trí nhớ này cô đã bỏ qua tám năm vì sao không thể bỏ qua một đời.

Cô thậm chí không dám đi tìm tòi nghiên cứu, lí do là cô không muốn khôi phục trí nhớ.

Tiêu Tề tiếp tục nói, "Trí nhớ của em, thật ra có thể khôi phục, nhưng cần có kỹ thuật, nếu em đồng ý, anh có thể giúp em."

Kỹ thuật số một này, bây giờ cũng không có nhiều người thành thạo, chỉ có bác sỹ hàng đầu mới có thể thực hiện,vô cùng mạo hiểm.

Năm đó cô xóa đi ký ức chính là dùng tính mạng mạo hiểm, có thể nghĩ đến cô có bao nhiêu sự quyết liệt.