Tiêu Tề nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng, cường thế lại không bức người.

Ánh mắt an tĩnh như vậy làm Hạ Thần Hi cảm thấy hết hồn.

"Không có việc gì thì tốt.".Cuối cùng Tiêu Tề nói một câu.

Hạ Thần Hi không biết phải nói tiếp như thế nào.

Bầu không khí có chút lạnh.

Tiêu Tề hỏi, "Con trai của em đâu?"

Hạ Thần Hi cười, "Bé đi siêu thị mua đồ."

"Đứa bé nhỏ như vậy một mình đi siêu thị?"

"Bé thường nói mình là nam tử hán muốn chiếu cố mammy nữ vương nên chấp nhận mệt nhọc." Hạ Thần Hi nhắc tới con trai vô cùng kiêu ngạo, vui mừng, đây là cảm giác tự hào không che giấu được.

Ngược lại nghĩ đến quan hệ trước đây của cô cùng Tiêu Tề, nụ cười của cô đối với Tiêu Tề mà nói có phải là rất chướng mắt hay không. Hạ Thần Hi thu lại nụ cười trên môi.

"Con trai của em rất đáng yêu, anh nhìn thấy bé trên ti vi." Tiêu Tề bình tĩnh nói. Chỉ tiếc, đứa bé kia nhìn không giống Thần Hi, nếu là giống Thần Hi anh sẽ yêu ai yêu cả đường đi sẽ thương yêu đứa bé kia.

"Anh thực sự không ngại sao? Có thể bao dung như vậy?"

"Bảo bối nói có vải xô trải như vậy sau này em bước đi sẽ không đau." Hạ Thần Hi cười nói.

"Bé rất thương em."

"Đúng vậy." Hạ Thần Hi nói, "Bé hiểu em nhất."

Đây là sự thật.

Hạ Thần Hi đưa mắt nhìn xuống sau đó lại rất kiên định ngước mắt lên.

"Tiêu Tề, em có lời muốn hỏi anh."

Tiêu Tề gật đầu, "Em hỏi đi."

"Anh có phải đã từng bắn em bị thương hay không?" Hạ Thần Hi hỏi. Đêm bão đó, trong giấc mơ lạnh lẽo, cô bị thương tưởng như chết đi, vẻ mặt của anh lại yên lặng như nước, khi tỉnh lại trước ngực cô cũng không có vết thương.Cô không biết đó có phải là kí ức hay là giấc mơ.

Nếu là hồi ức, Tiêu Tề bình tĩnh nhìn cô chết đi như vậy, bây giờ nói yêu cô liệu có phải thật không?

"Phải " Tiêu Tề thẳng thắn thừa nhận, "Ở ngực của em, anh nghĩ có một vết sẹo."

Hạ Thần Hi nhớ tới tình cảnh trong giấc mơ, mặt biến sắc.

Trong giấc mơ cô gái đau đến tê tâm liệt phế. Cô cũng cảm nhận được, lúc giật mình tỉnh giấc cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thì ra, là kí ức không phải là giấc mơ.

"Em bây giờ mất trí, vì sao anh không lừa em?" Hạ Thần Hi thất thần hỏi, đối với Tiêu Tề, cô thực sự là càng lúc càng không hiểu.

Nói yêu, thật sự có tâm.

Vì sao, đối với cái chết của cô cũng yên lặng như vậy.

Thà, anh bắn một phát đạn về phía cô, muốn mạng của cô.

Nếu như đây là yêu rốt cuộc là loại tình yêu như thế nào.

Cô thực sự không hiểu.

Nhưng từng đoạn trí nhớ cho cô biết,cô trước đây rất yêu người đàn ông này.

"Anh không muốn lừa dối em." Tiêu Tề mắt nhìn Hạ Thần Hi, vô cùng kiên định, "Khi anh đưa ra mỗi một quyết định, không sợ là sai lầm anh cũng sẽ chịu trách nhiệm."

Điểm này, Hạ Thần Hi rất thưởng thức.

Cô cảm kích Tiêu Tề không lừa gạt cô, làm cho cô càng mơ hồ.

"Lúc bắn một phát đạn này, anh có cảm giác như thế nào?"

"Sống không bằng chết!" Tiêu Tề nói, hơi nhắm mắt lại, che giấu trong lòng đau xót chợt lóe lên, lại một lần nữa mở ra đôi mắt yên tĩnh, không gợn sóng "Thần Hi, anh gây ra tổn thương cho em thì anh đau gấp trăm lần như thế."

"Anh thậm chí không dám lộ ra nửa điểm thống khổ, sợ không thể cứu được em."

"Thương pháp của anh, anh biết viên đạn chỉ bắn trúng xương sườn của em, sẽ không lấy mạng của em, sự việc cũng lắng xuống cho nên em còn sống."

Hạ Thần Hi nghĩ, bởi vì một phát đạn cô đã rất hận Tiêu Tề.

"Anh là thân bất do kỷ." Tiêu Tề nói, "Năm đó, quyền lực của anh không đủ để bảo vệ em."