Hơi thở nóng rực, ở chung quanh chóp mũi cô không đi, thật muốn sâu tận xương tủy, nhớ kỹ mùi vị của anh.

Đúng vậy, sống thật tốt.

Ngón tay Đường Bạch Dạ lướt qua mặt của cô, đầu ngón tay non mềm xúc cảm làm người ta mê muội.

"Đường Bạch Dạ, cám ơn anh." Hạ Thần Hi thật tình thành ý nói cảm ơn.

Đường Bạch Dạ đột nhiên cúi đầu, trọng trọng ở môi cô cắn một miếng, cả tiếng mắng, "Đầu óc em đầy đậu hủ,anh cứu nữ nhân của anh, thiên kinh địa nghĩa, lúc nào đến phiên em tới nói cảm ơn?"

Hạ Thần Hi hơi ngẩn ra, trên mặt nóng lên.

Đường Bạch Dạ thì thào tự nói, "Không phản bác? Thừa nhận là nữ nhân của anh?"

Hạ Thần Hi tâm hoảng ý loạn đẩy anh, "Đừng có náo loạn, mau đứng lên, trời đã sáng."

Đường Bạch Dạ trái lại đem cô áp càng chặt hơn.

Tay chân đè nặng lên cô, cơ hồ hít thở không thông.

"Anh là ân nhân cứu mạng của em, có muốn lấy thân báo đáp hay không?" Thiên thời địa lợi nhân hòa, không lợi dụng tình thế sẽ không là tác phong của Đường Bạch Dạ.

Anh vừa nói, một bên hôn gương mặt cô, Hạ Thần Hi cứ trốn, đều không tránh thoát được anh hôn.

Cô thật cảm giác mình lo lắng Đường Bạch Dạ thực sự là quá ngu dại.

Này vừa tỉnh đến là có thể động dục, đùa giỡn lưu manh, căn bản không cần người lo lắng a a a a...

Cô bi phẫn.

Thế là, bình tĩnh.

"Đường tổng, tôi đã lấy thân báo đáp, là anh không nắm chặt cơ hội." Hạ Thần Hi nói xong vô cùng thản nhiên.

Đường Bạch Dạ nói, "Nói hươu nói vượn, em lúc nào lấy thân báo đáp?"

Cô nếu như lấy thân báo đáp,anh đã sớm hóa thân làm sói, sao có thể buông tha cô.

Hạ Thần Hi đột nhiên ôm hông của anh, cười đến như một yêu tinh.

"Tối hôm qua tôi liền lấy thân báo đáp, tôi ôm anh tỉnh lại, đã sớm lấy thân báo đáp, thật đáng tiếc, anh không tốt, không nắm chặt cơ hội tốt, cái này không thể trách tôi."

Cô cười đến càng là xinh đẹp, trên người nam nhân càng là thấy lửa nóng.

Tay cũng không đứng đắn xoa bóp mềm mại của cô, ánh mắt Đường Bạch Dạ, nở rộ một đoàn hỏa, "Lại lấy thân báo đáp một lần, anh bảo đảm hảo hảo nắm chặt cơ hội, hoàn thành nhiệm vụ."

Hạ Thần Hi bật cười, nắm bắt hông của anh.

"Đừng làm rộn..."

Đường Bạch Dạ cúi đầu, khẽ cắn chóp mũi của cô, chứa tâm náo cô, rất hưởng thụ loại bầu không khí vô cùng thân thiết này, bọn họ là một đôi tình yêu cuồng nhiệt, nhu tình mật ý, chẳng phân biệt được ai, thậm chí, không muốn đứng dậy.

Giãy giụa xong, cổ áo sơ mi Hạ Thần Hi bị anh phá hủy, hai cúc áo rụng, Hạ Thần Hi 囧, nhịn không được cười mắng, "Đường Bạch Dạ, anh có cần thô lỗ cầm thú như thế hay không? Thực sự là mắc cỡ chết người..."

"Hạ tiểu thư, nam nhân của em thân tâm khỏe mạnh, lại bị em bỏ đói, đương nhiên rất cầm thú." Đường Bạch Dạ lẽ thẳng khí hùng nói, ở môi cô hạ xuống vài cái hôn, một đường đi xuống...

"Anh không quản được hormone cũng đừng trách em."

"Anh cũng không tin em quản được hormone của em, em tới quản thử cho anh một lần." Đường Bạch Dạ nói, tay tham đến chân tâm cô, khiêu khích cô.

Hormone thứ này, cũng không là vòi nước, nói quản liền quản.

Luận kỹ thuật, Đường Bạch Dạ dám nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất.

Hạ Thần Hi thân tâm xụi lơ ở dưới thân anh, bị anh ăn đậu hủ.

"A, đau..." Hạ Thần Hi chợt nhíu mày, Đường Bạch Dạ người cao chân dài, lại muốn quát tháo, không cẩn thận đụng tới lòng bàn chân Hạ Thần Hi. Đường Bạch Dạ cuống quít đứng dậy, "Thương đến chỗ nào rồi?"

Hạ Thần Hi một cước đá anh, " Tôi gọi anh không cần cầm thú."

"Ai kêu em sáng sớm tới trêu chọc anh, em không biết nam nhân sáng sớm rất hưng phấn sao?" Đường Bạch Dạ vô sỉ trốn tránh trách nhiệm, đây tuyệt đối không phải lỗi của anh, anh vừa tỉnh cũng cảm giác được Hạ Thần Hi đang khiêu khích anh.