"Tiêu Tề, thế nào?"

Tiêu Tề cau mày, nhìn về phía Đường Bạch Dạ, lệ khí tích tụ, "Không có việc gì."

Một màn này, nhìn ở trong mắt Đường Bạch Dạ, vô cùng chói mắt.

Hạ Thần Hi lúc nào dùng giọng điệu ôn như như vậy nói chuyện với anh? Vừa mới khẽ động, ngực liền truyền đến đau đớn, sắc mặt Đường Bạch Dạ trắng bệch, như che phủ một tầng sương khí.

Nhưng mà, sinh lý đau, so ra Hạ Thần Hi coi thường đau.

"Đường Bạch Dạ, xin lỗi." Hạ Thần Hi cả giận nói, dù sao cũng là Đường Bạch Dạ động thủ trước đánh người.

Đường Bạch Dạ băng lãnh nhìn cô, Hạ Thần Hi đỡ Tiêu Tề, sắc mặt cũng không tốt, Đường Bạch Dạ ngực đau đến càng kịch liệt, thậm chí là mắt hoa, anh hít một hơi, chỉ vào Hạ Thần Hi.

"Qua đây."

Hai chữ này, lệ khí như thường.

Lại dùng hết sức lực của anh.

Bọn họ bị thương, anh so với Tiêu Tề nghiêm trọng nhiều lắm, Hạ Thần Hi chỉ quan tâm Tiêu Tề?

Khiến anh tức giận?

Nửa đêm, anh điên cuồng tìm cô như vậy, giờ bị thương lại bị Hạ Thần Hi coi thường?

Trong lúc nhất thời, Đường Bạch Dạ chỉ muốn giết người.

Giết người cũng không thể hạ hết lửa giận của anh.

"Đường Bạch Dạ, anh không cần phải tùy hứng như vậy?" Hạ Thần Hi nhíu mày, "Anh đánh người trước, xin lỗi."

"Tôi kêu cô qua đây!”

"Dựa vào cái gì muốn tôi qua!” Hạ Thần Hi trời sinh mạnh mẽ, lúc này càng không muốn nhìn thấy Đường Bạch Dạ.

Anh và Lâm Lâm ở cùng một chỗ, cô ở bên cạnh anh chỉ để mọi người cười nhạo.

"Hạ Thần Hi, rất tốt." Đường Bạch Dạ lạnh lùng bỏ xuống một câu nói, không bao giờ muốn nhìn thấy một màn chói mắt này nữa, xoay người rời đi.

Cô cuối cùng chọn Tiêu Tề phải không?

Anh đi bộ qua đây, bây giờ đi trở về tiểu khu sát vách, chỉ là hơi có một chút tập tễnh, lại khom lưng, anh Đường Bạch Dạ chưa bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra yếu đuối.

Thân ảnh Đường Bạch Dạ, chậm rãi dung nhập đến trong đêm tối.

Tim Hạ Thần Hi, như bị người nắm, rầu rĩ đau.

Vì sao lại đau lòng?

Này là ngụy trang cường ngạnh, còn là... Hạ Thần Hi cau mày, lại có điểm tức giận, ai bảo anh vô duyên vô cớ động thủ đánh người.

Anh thoạt nhìn không có gì, không tính nặng đi?

Có nặng lắm không?

"Thần Hi..." Tiêu Tề hô một tiếng, Hạ Thần Hi mới hồi phục tinh thần lại, vội vội vàng vàng xin lỗi, "Tiêu Tề, không có ý tứ, anh đừng cùng Đường Bạch Dạ tính toán."

Ánh mắt Tiêu Tề, xẹt qua hung ác nham hiểm, cấp tốc biến mất, Hạ Thần Hi cũng không kịp thấy rõ ràng.

"Anh không sao."

"Tôi đưa anh đi bệnh viện đi." Hạ Thần Hi vô cùng áy náy, lại oán Đường Bạch Dạ, anh ta hạ thủ thật không lưu tình, trên mặt Tiêu Tề vài vết thương, khóe môi cũng rách da, thoạt nhìn thật nhếch nhác.

"Thần Hi, đã khuya, không vội, trên người đàn ông ai lại không bị thương, chỉ là vết thương nhỏ, anh đi trước.”

Hạ Thần Hi thấy anh kiên trì, cũng không nói gì.

Tiêu Tề lái xe đi rồi.

Trên đường cái, ánh mắt Tiêu Tề trầm lại, sờ sờ môi của mình, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Quy củ trên đường, ai để ta thấy giọt máu đầu tiên, ta để người đó chôn cùng.

Anh bao nhiêu năm, không có chảy máu?

Lần này đến thành phố S mục đích chính là giết Đường Bạch Dạ, bây giờ càng gia tốc cái chết của anh ta.

Anh nhớ tới ánh mắt Hạ Thần Hi vừa nhìn Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi xin lỗi, để anh đừng tìm Đường Bạch Dạ tính toán, sợ rằng chính cô cũng không biết, ý tứ sau lưng lời của cô, đã bảo hộ Đường Bạch Dạ.

Giống như người của cô, đánh người, cô tới xin lỗi.

Một cái đạo lý.

Nắm tay lái, hơi nắm thật chặt, khóe môi Tiêu Tề, cong lên độ cung lãnh khốc.