Hạ bảo bối bát quái hỏi, "A, mười năm tới sao? Vân Sinh vẫn chưa kết hôn mà."

"Đó là một câu chuyện dài... Vân Sinh thầm mến cháu gái người ta, làm thần giữ cửa hơn mười năm, kết quả Lý cô nương yêu người khác..."

Hạ bảo bối không nói gì, "Vân Sinh thoạt nhìn là vứt bỏ, tuyệt đối không phải là bị bỏ rơi a."

"Đúng rồi, đúng rồi, Vân Sinh trở lại, cậu đừng nói là chúng tôi nói cho cậu biết, nếu không chúng ta nhất định phải chết."

Long Tứ nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Là anh nói, không phải tôi nói."

Hạ bảo bối, "..."

...

Sáng sớm lúc Đường Bạch Dạ thức dậy, rửa mặt chải đầu thay quần áo xuống phòng đã nghe mùi thơm của thức ăn, trên bàn đã chuẩn bị hai phần thức ăn, còn có một ly cà phê nóng hổi.

"Đường ca ca, anh đã tỉnh, em đã làm bữa sáng." Lâm Lâm cười nói, trên mặt vô cùng thỏa mãn, mang theo vài phần ngây thơ, hai mà hơi hồng, như một đóa mẫu đơn nở rộ.

"Sáng sớm em không bận gì sao? Ra ngoài ăn là được rồi."

"Ăn bên ngoài không sạch sẽ, không thoải mái." Lâm Lâm cười nói, "Em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đều là tự mình làm, nên tay nghề coi như không tệ, anh qua đây thử một lần."

"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Đường Bạch Dạ cười, ngồi xuống, hưởng thụ bữa sáng.

Bữa sáng Lâm Lâm làm cũng đơn giản, pho mát cùng sandwich, một trứng chần nước sôi, sữa, cà phê, bề ngoài tuy không đẹp mắt, nhưng mùi vị cũng không tệ, Đường Bạch Dạ cười nhạt, khen một tiếng.

Lâm Lâm cảm thấy mỹ mãn.

Cuối cùng cũng có thể tự tay nấu gì đó cho anh ăn.

"Mùi vị có được không?"

"Không tệ."

Lâm Lâm cười, "Em đã nói, tay nghề của em rất tốt, bạn bè em đều rất thích, nếu anh thích, mỗi ngày em đều làm cho anh, em biết nấu rất nhiều món, anh muốn ăn cái gì?"

Đường Bạch Dạ nói, "Thỉnh thoảng làm một lần là được, mỗi ngày đều làm rất vất vả, đừng mệt nhọc."

"Em thích thôi, huống chi là làm cho Đường ca ca."

"Phần tâm ý này anh nhận, tiểu nha đầu đã trưởng thành, hiểu được biết quan tâm người."

"Em đã sớm trưởng thành, Đường ca ca, em chỉ thua hạ kỹ sư tiểu thư mấy tháng." Lâm Lâm làm nũng nói, tiếng nói nũng nịu, nghe hết sức thoải mái.

"Trưởng thành?" Đường Bạch Dạ bật cười, "Là ai hôm qua còn khóc thảm như vậy?"

"Đường ca ca..."

"Được rồi, không đùa em nữa." Đường Bạch Dạ cười nhạt, ăn mấy miếng, cũng không nhiều, lại nghĩ tới quên lấy văn kiện, đi lên lầu lấy văn kiện.

Lâm Lâm đem phòng bếp thu dọn xong rác rưởi xách ra ném, vừa mới tới cửa liền nhìn thấy Hạ Thần Hi, cô cười cười, cúi đầu mở cửa ra.

Thùng rác đặt gần cửa, là một thùng rác độc lập của biệt thự, mỗi ngày cũng có người đúng giờ đến thu gơm.

"Hạ tiểu thư, sớm như vậy, cô cũng ở nơi này sao?" Lâm Lâm vẻ mặt vui vẻ, ôn nhu như nước, "Thật khéo a, tôi cùng Đường ca ca cũng ở nhà trọ số một cảnh biển, cô ở lầu mấy?"

Cô ta mặc đồ ở nhà, tóc còn rối, chưa hóa trang, chắc hẳn là vừa tỉnh ngủ, Hạ Thần Hi mặt một bộ chanel, giày cao gót, trang điểm tinh xảo, một người dường như bà chủ nhà, một người như một người khách, hình thành bức tranh trái ngược nhau.

Hạ Thần Hi hơi ngẩn ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, "Đúng vậy, thật khéo, tôi ở sát vách, đến tìm bằng hữu."

"Hạ tiểu thư ăn điểm tâm chưa? Tôi hôm nay làm thật nhiều thức ăn, Đường ca ca cũng ăn không hết, không như đi vào cùng nhau ăn đi." Cô ta cười đưa ra lời mời, mang theo một chút ôn nhu mỉm cười.

"Không cần, tôi không quấy rầy các người." Hạ Thần Hi khẽ gật đầu, vòng qua biệt thự, đưa lưng về phía Lâm Lâm, tươi cười mất hết.