Đường Bạch Dạ cởi áo khoác, vén tay áo lên, dáng vẻ thoạt nhìn rất phóng túng, mà phong độ lại vô cùng tốt, mê người đến cực điểm.

Hạ Thần Hi hỏi, "Vì sao gọi tôi lên đây?"

"Ăn cơm!" Đường Bạch Dạ trả lời như là chuyện đương nhiên, Hạ Thần Hi có một loại cảm giác bị sét đánh.

o(╯□╰)o.

Đường tổng, hôm nay rốt cuộc anh bị sao không được bình thường?

"Có thể đi phòng ăn ăn." Hạ Thần Hi đề nghị nói, thức ăn bên ngoài so với ăn ở phòng ăn thoải mái hơn sao?

Nhưng nhìn thức ăn này, chính là phòng ăn làm a.

"Nhiều người, ầm ĩ chết." Đường Bạch Dạ không thèm nói, kỳ thực, anh rất ít khi đi phòng ăn ăn cơm, chẳng sợ vị trí của anh làm người khác không dám đến gần, anh cũng cảm thấy không thích ứng, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, ầm ĩ chết?

Chẳng phải anh và Lâm Lâm đã đi mấy lần phòng ăn ăn cơm sao?

"Cô không đói?" Đường Bạch Dạ cầm lấy một hộp cơm, thấy Hạ Thần Hi vẫn bất động, nhịn không được hỏi.

"Không đói." Vừa mới nói một tiếng không đói, bụng liền kêu một tiếng.

Hạ Thần Hi mặt đỏ lên, thiếu chút nữa đập bụng mình, sao lại kêu vào lúc này, nhất định là bị Đường Bạch Dạ thu mua.

Đường Bạch Dạ tự tiếu phi tiếu nói, "Xem ra thân thể của cô so với miệng của cô muốn thành thực hơn a."

Hạ Thần Hi, "..."

Đường tổng, ăn một bữa cơm cũng có thể nói sắc tình như vậy, tôi phục anh.

"Vì sao gọi tôi đến dùng cơm?" Hạ Thần Hi hỏi, rất nhã nhặn bắt đầu uống canh.

"Tôi cao hứng!" Đường Bạch Dạ ngông cuồng nói, gắp một miếng thịt kho tàu, thật lớn ăn cơm, dáng vẻ.ăn rất ngon miệng.

Mặc dù từng ngụm từng ngụm ăn cơm, thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng thực sự làm cho người khác tức chết.

"Đường tổng, hôm nay anh bị kích thích gì sao." Bữa csáng, rồi cơm trưa, chẳng lẽ thời gian bữa tối anh cũng muốn chiếm lấy sao?

"Ăn cơm là muốn được ăn ngon, sao cô lại nói nhiều lời vô ích như vậy?" Đường Bạch Dạ thô bạo nói một câu, gắp một miếng thịt kho tàu thịt to muốn nhét miệng cô, Hạ Thần Hi cuống quít né tránh...

"Tôi không muốn ăn thịt kho tàu, đều là thịt mỡ."

"Bản thân mình cũng là một khối thịt mỡ, lại sợ thịt kho tàu là một miếng thịt mỡ sao?"

Hạ Thần Hi không nói gì nghẹn ngào, người cô chỗ nào là một khối thịt mỡ, trên người cô không dư ra miếng thịt mỡ nào a.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Ăn cơm!"

"Cút, anh biết tôi đang hỏi cái gì."

Đường Bạch Dạ tức giận nói, "Tự mình nghĩ."

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, tôi chính là nghĩ không ra mới hỏi anh.

...

Đại gia Đường Bạch Dạ ăn cơm, không trả lời cô bất cứ vấn đề gì, Hạ Thần Hi mếu máo, "Quỷ hẹp hòi, nhìn anh, tôi ăn không vô a."

Đường Bạch Dạ giận, "Có thể cùng bản thiếu gia ăn cơm, là vinh hạnh của cô, bao nhiêu người cầu đều cầu không được, cô còn ngại sao?"

"... Tự kỷ cuồng."

Đường Bạch Dạ ném một cái tôm hùm cho cô, "Bóc cho tôi."

Hạ Thần Hi đem tôm hùm ném trở lại, "Tôi ăn tôm hùm đều là bảo bối bóc cho tôi, vì sao tôi lại bóc cho anh?"

Đường Bạch Dạ lạnh lùng đem tôm hùm ném cho cô, "Chẳng lẽ cô trông chờ tôi sẽ bóc cho cô sao?"

Hạ Thần Hi đem tôm hùm ném trở lại, "Ai muốn ăn thì tự mình làm, tôi mới không cần anh bóc."

Cô rất thích ăn hải sản không sai, nhưng cô ghét bóc tôm hùm, phàm là sinh vật có vỏ bọc cứng ở ngoài, ăn đều rất phiền phức, cô cũng rất ghét.

"Hạ tiểu thư, bóc tôm hùm, tháng này tiền thưởng tăng gấp đôi."

Trong mắt Hạ Thần Hi giờ toàn là nhân dân tệ, công nhân đường thị lương đã rất cao, mỗi tháng tiền thưởng so với tiền lương còn cao hơn.