Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, "Thật là một ngu ngốc."

Đường Bạch Dạ giận, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói anh là ngu ngốc.

Hạ Thần Hi nói, "Đường Bạch Dạ, nếu như anh không muốn trả giá, thì sẽ không ai thật tình yêu anh."

Bất kể là cái gì, cũng đều có qua có lại.

Tình yêu cũng vậy.

"Đã khuya, tôi phải lên với bảo bối, anh có muốn đi lên không?" Hạ Thần Hi hỏi.

Đường Bạch Dạ sắc mặt cực kỳ khó coi, "Cút về đi."

Hạ Thần Hi thở dài, "Đường tổng, anh đối với Tiêu Tề có nhiều phong độ sao? Với tôi sao lại cộc cằn như vậy, như vậy không tốt, không tốt..."

"Cút!"

Hạ Thần Hi thực sự cút lên lầu.

Đường Bạch Dạ tâm tư vô cùng không tốt, Hạ Thần Hi, vậy mà nhìn thấu được anh.

Cô vậy mà có thể minh bạch được anh nghĩ gì.

Thực sự là... Đáng ghét đến cực điểm!

Đường Bạch Dạ xoay người, về biệt thự cảnh biển.

Trong phòng ngủ.

Đường Bạch Dạ mệt mỏi rã rời nằm trên giường lớn, cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường.

Là ảnh anh và Lâm Tình chụp chung.

Khi đó bọn họ, rất trẻ tuổi.

Trẻ tuổi có nhiều hy vọng hão huyền, tuổi trẻ còn bồng bột, chuyện gì cũng không sợ, đến khi xảy ra chuyện, anh mới hiểu được, hạnh phúc là một loại rất xa vời.

Anh không muốn có một Lâm Tình thứ hai nữa.

Cho nên, những năm gần đây, anh sống rất lạm tình.

Cũng không để cho ai nắm được nhược điểm của mình.

Năm đó hoa tâm phong lưu, chỉ muốn cho người khác hiểu lầm, Lâm Tình với anh không quan trọng, thậm chí lúc cô ấy chết, anh cũng có thể yên lặng đối mặt, không để cho ai nhìn ra được anh sụp đổ.

Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Một chút hạnh phúc, anh không tư cách có.

Đột nhiên nhớ tới một chút hạnh phúc ngắn của tám năm trước, Đường Bạch Dạ chợt phát hiện, có một chút mơ hồ, những ký ức hạnh phúc ấy, đã quá lâu lắm sao? Vì sao anh cảm thấy không nhớ chi tiết nổi.

Tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Đường Bạch Dạ nghiêng đầu nhìn đồng hồ bên cạnh, đã mau 11h đêm, ai lại tới tìm anh?

Đường Bạch Dạ mở quản chế, thấy Lâm Lâm đứng ở bên ngoài, anh giật mình, đứng dậy xuống lầu.

"Sao em lại tới đây?"

Lâm Lâm đưa ra một bình giữ nhiệt, cười ôn nhu nói, " hôm nay em hầm canh, thuận tiện mang cho anh một ít."

"Tiểu lâm, đã trễ thế này..."

"Em tới tìm anh, nhưng anh không ở đây." Lâm Lâm ủy khuất nói, "Em đến mấy lần, anh đã đi đâu vậy?"

"Tùy ý đi một chút." Đường Bạch Dạ nói.

Hai người đi tới phòng khách, Lâm Lâm đi vào bếp lấy ra một bát đổ canh ra cho anh, Đường Bạch Dạ hôm nay lo lắng cho Hạ Thần Hi, cũng không ăn cái gì, thật có chút đói bụng, vừa nghe tới mùi tanh của canh cá, anh hơi nhíu mày.

Lại phóng tới bên cạnh.

"Làm sao vậy?"

Đường Bạch Dạ nói, "Không có việc gì, anh không đói."

Anh xưa nay không thích canh cá.

"Có phải hay không không thích? Em đã làm hết mùi tanh."

"Lâm Lâm, em đi làm đã rất mệt, tan tầm thì về nghỉ ngơi thật tốt, không nên vì những việc này mà bận rộn." Đường Bạch Dạ nói.

Lâm Lâm cười, "Bận rộn vì Đường ca ca, một chút cũng không mệt."

Tâm Đường Bạch Dạ phức tạp, nhìn khuôn mặt Lâm Lâm tươi cười, lại nghĩ đến Lâm Tình, trong lòng hơi cay đắng.

Nếu như Lâm Tình sống...

Bọn họ đã là một gia đình, có đứa nhỏ, tất nhiên rất mỹ mãn hạnh phúc.

Nếu như không phải vì anh, Lâm Tình cũng sẽ không chết.

Lâm Lâm cũng sẽ không biến thành cô nhi.

"Tiểu lâm, em trách anh sao?"

Lâm Lâm không biết anh vì sao hỏi như thế, "Đường ca ca, anh làm sao vậy?"

"Nếu như không phải vì anh, năm đó chị em cũng sẽ không chết, em trách anh sao?"

Lâm Lâm nói, "Đường ca ca, căn bản không phải lỗi của anh, chị em chết, cùng anh không có quan hệ. Em nghĩ, chị còn là hạnh phúc, bởi vì chị ấy vẫn luôn hi vọng gả cho anh."

"Phải không?"