Tiêu Tề nhìn cô, ánh mắt bi thương, rõ ràng là người đàn ông mạnh mẽnhư vậy, lại có một loại cô độc cực kỳ bi ai.

"Giải thích này, anh đã muộn tám năm, có phải hơi trễ hay không?”

Vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Hạ Thần Hi không trả lời.

Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, để lại không khí bên trong một mảnh tĩnh mịch.

Ai cũng chưa từng nói chuyện.

"Anh làm sao tìm được tôi?”Hạ Thần Hi lại hỏi.

"Anh cùng Đường cũng có chút quen biết, vừa lúc có một số việc muốn thương lượng với anh ta, lúc tra tư liệu, thấy ảnh chụp.” Tiêu Tề giải thích, ánh mắt thành khẩn.

Hạ Thần Hi ngẩng đầu, không biết vì sao, thậm chí cảm giác có một tia áy náy, cô nhìn Tiêu Tề hỏi, "Đã tìm được tôi, anh muốn thế nào?"

"Trở lại bên cạnh anh." Tiêu Tề nói, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, "Nếu không có hiểu lầm năm đó, chũng ta đã kết hôn, có lẽ cũng có con.”

"Anh yêu tôi sao?"

"Đúng!" Tiêu Tề trầm giọng nói, "Anh yêu em."

Hạ Thần Hi nghi hoặc, "Vậy anh vì sao không tin tôi?”

Những lời này, dẫn theo oán hận.

Tiêu Tề ngẩn ra, năm đó vì sao không tin Thần Hi, nguyên nhân quá nhiều, trong đó có một phần nguyên nhân là nghĩ bảo hộ cô, đem cô tách khỏi vòng tròn quyền lực, chỉ tiếc, anh quá tự phụ, tính tình Thần Hi lại quá cương liệt.

Tạo thành vãn hồi tiếc nuối.

"Tín nhiệm chỉ là một ý niệm, lỗi một bước, từng bước lỗi, Thần Hi, anh phạm sai lầm, cũng không đại biểu, ạnh không yêu em.”

Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu là tôi yêu một người, chẳng sợ anh ta đem tôi nổ thịt nát xương tan, tôi cũng tin, chỉ là đạn dược cướp cò.

Nhưng mà, lời này, Hạ Thần Hi cũng không nói đến miệng.

"Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ." Hạ Thần Hi chậm rãi nói, "Cũng không muốn thay đổi cái gì, tôi là vị hôn thê của anh, đã là chuyện tám năm trước, chuyện anh nói, tất cả tôi đều tin.”

"Thế nhưng, tôi không tính toán thay đổi, tôi bây giờ rất tốt, cảm ơn anh lo lắng tám năm nay.”

Tiêu Tề cười hỏi, "Em có người yêu sao?"

"Không có!"

"Em có bạn trai sao?"

"Không có!"

Tiêu Tề nói, "Đã như vậy, chúng ta một lần nữa thử đi, em độc thân, anh chưa kết hôn, anh một lần nữa theo đuổi em, được không?"

Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Tiêu Tề.

Một lần nữa tới?

Tình cảm có thể một lần nữa tới sao?

"Ít nhất, cho chúng ta một cơ hội." Tiêu Tề nói, tự tin ung dung, "Có lẽ, em sẽ phát hiện, anh là tình nhân tốt, cũng là người chồng tốt, nhiều năm như vậy, anh chỉ yêu một mình em.”

"Trước kia là, bây giờ là, sau này cũng là."

Lúc đàn ông hướng phụ nữ hứa hẹn chân thành, cực ít có người phụ nữ nào có thể thờ ơ.

Hạ Thần Hi cũng không ngoại lệ.

Cô không tin lời hứa hẹn của Đường Bạch Dạ sẽ trung thành, nhưng cô lại tin Tiêu Tề.

Cô tin Tiêu Tề, nói được thì làm được.

Hạ Thần Hi không tính toán giấu giếm cái gì, nhẹ giọng nói, "Tôi có một đứa con trai, năm nay bảy tuổi, là con trai của Đường Bạch Dạ."

Cô rất thành thực, không mang theo giấu giếm.

Ánh mắt Tiêu Tề cũng xẹt qua mất mát nhưng biến mất rất nhanh, cười nói, "Thần Hi, tính tình của em mười năm như một, vẫn là như vậy, không có một chút giấu giếm...."

...

Thần Hi như vậy, năm đó anh, vì sao không tin?

Tạo thành phân ly nhiều năm như vậy.

Cô có con trai của Đường Bạch Dạ.

"Xem ra, anh đã biết."

Tiêu Tề nói, "Anh biết."

Hạ Thần Hi nói, "Tôi sinh tồn, toàn là vì con tôi, bé là tất cả của tôi, tôi yêu bé, còn hơn bất cứ người nào.”