Hạ Thần Hi kinh ngạc không ngớt, "Tại sao anh có số điện thoại của tôi?"

"Chỉ cần có tâm, cái gì cũng có thể." Tiêu Tề nói, "Anh ở dưới lầu Đường thị, có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Hạ Thần Hi do dự, cô đối với quá khứ chính mình vẫn không để ý, có chút bài xích, nhưng mà, người trong quá khứ, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, cô lại rất muốn biết, quá khứ cô, rốt cuộc là dạng gì.

Nếu nói cô là vị hôn thê của Tiêu Tề, thì tại sao, cùng Đường Bạch Dạ sinh hạ đứa nhỏ.

Tiêu Tề mềm giọng nói, "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, Thần Hi, em không cần lo ngại quá nhiều, em nghĩ muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết, trên đời này, chẳng ai chống cự hồi ức, cũng sẽ không ai đối với chỗ trống của mình thờ ơ."

Trong lòng Hạ Thần Hi hơi khẽ động, Tiêu Tề hiểu biết cô.

"Được, để tôi thu dọn đồ đạc đã.”

Hạ Thần Hi thu dọn đồ đạc, xuống lầu, chính là lúc tan tầm, lui tới đều là công nhân Đường thị, xe Tiêu Tề dừng ở phía trước cao ốc Đường thị, là một chiếc Lincoln chống đạn.

Hạ Thần Hi theo dòng người đi ra, Tiêu Tề mỉm cười, thân sĩ mở cửa xe, thái độ rất ôn hòa.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí như vậy."

Xe chạy trên đường, rời khỏi Đường thị, trong xe, tất cả đều là mùi nước hoa CD, Hạ Thần Hi có chút hoảng hốt, Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ vậy mà dùng cùng một loại nước hoa nam, thực sự là...

Có chút tức cười.

Nhìn xe, phong cách của Đường Bạch Dạ là một loạt xe đua, muốn nhiều phong tao là nhiều phong tao.

Tiêu Tề rất ổn trọng, Lincoln chống đạn, bảo toàn vô cùng tốt, nhìn từ bên ngoài không thấy được tình huống trong xe, nói rõ người này chú trọng tư ẩn.

Hai người đàn ông tính cách dị thường khác xa nhau như vậy, vậy mà dùng cùng một loại nước hoa.

Chẳng lẽ nước hoa nam lộ ra một lực cảm gợi cảm, Đường Bạch Dạ là minh tao, Tiêu Tề là ám tao?

Hạ Thần Hi suy nghĩ, đột nhiên cười ra tiếng.

Tiêu Tề cười, "Nghĩ cái gì, vui vẻ như vậy?"

Hạ Thần Hi cấp tốc điều chỉnh biểu tình trên mặt, "Không có gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện lý thú hôm nay.”

Tiêu Tề đè xuống không thoải mái trong lòng, bây giờ Thần Hi, ngồi bên cạnh anh, trong lòng nghĩ cái gì, anh đã không biết được, Thần Hi trước đây, có cái gì cũng sẽ nói với anh, không cần anh đi đoán.

"Thần Hi, em không có gì hỏi anh sao?” Đèn xanh rồi đèn đỏ, Tiêu Tề dừng xe, hỏi Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi hỏi, "Tôi có người nhà sao?"

Tiêu Tề chậm rãi nói, "Em là cô nhi, thế nhưng, em có anh, anh vẫn luôn là người nhà của em.”

Hạ Thần Hi cúi đầu, lắc lắc ngón tay, Tiêu Tề nhìn cô mờ ám, trong lòng hơi thoải mái hơn, lúc Thần Hi không vui,thường thích lắc lắc ngón tay.

"Tôi thật tên gọi là Hạ Thần Hi sao?"

"Đúng vậy, chỉ là, em từ nhỏ đến lớn, sẽ không cho phép mọi người gọi họ của em, cho nên, mọi người gọi em là Thần Hi." Tiêu Tề nói.

"Vì sao?"

Tiêu Tề nói, "Khả năng, em oán cha của em đi.”

Ánh mắt Hạ Thần Hi, nhìn ngoài cửa sổ dòng xe như nước, cảm giác không thoải mái càng nặng nề, oán hận cha sao? Cô sao có thể oán hận cha của cô, suy bụng ta ra bụng người, vừa nghĩ tới Hạ bảo bối hận cô.

Cô liền đau muốn chết, cô sao có thể đem loại chuyện này, lên người cha cô.

"Không muốn biết vì sao?"

"Không muốn." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cũng không muốn đánh vỡ sự yên lặng chính mình.

Tiêu Tề cũng không bắt buộc.

"Nghe giọng anh, không phải người ở đây.”

"Anh là con lai, mẹ là người Hồng Kông, cha là người Pháp."