"Cha trước đây, Lục Trăn cùng Long Tứ thậm chí cũng không biết con có bộ dạng như thế nào, không biết con mấy tuổi, Liễu An cùng Lý Hổ bọn họ càng chưa từng thấy qua con, trong máy vi tính của Vương Bài lính đánh thuê, không có ghi lại tư liệu của con."

"Không có tuổi tác, không có ảnh chụp, cái gì cũng không có."

"Tiêu Tề cho dù có bản lĩnh thông thiên, hắn cũng không biết con là ai."

Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Con không nên coi thường tập đoàn Hỏa Vân, Tiêu gia ở hắc đạo, tồn tại nhiều năm, bọn họ là tổ chức tình báo đứng đầu, hệ thống tình báo so với Vương Bài lính đánh thuê cùng Đường môn hoàn thiện hơn. Gần đây con làm ra nhiều động tác như vậy, nhóm hàng này lại đang trung chuyển ở thành phố S, Tiêu Tề muốn tìm con, vô cùng có lý. Chỉ bất quá... cha vẫn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, lần trước đã bất lực trở về, Tiêu Tề sẽ không nhanh như vậy lại tới."

"Con cũng nghĩ vậy." Hạ bảo bối khẽ nói, Đường Bạch Dạ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, bộ dáng rất nghiêm túc.

Một chút cũng không giống bộ dáng yêu nghiệt như bình thường.

Bé đã sớm biết cha bé có rất nhiều mặt, mà chính mắt thấy, nhưng lại bất đồng.

Lúc ở bến tàu dưới không khí khẩn trương như vậy, biết rõ bé đứng ở đối diện, cha lại muốn hạ sát thủ, nếu không phải bé hô một tiếng cha, cha có phải hay không hạ lệnh giết toàn bộ bọn họ?

Hạ bảo bối rất rõ ràng nhớ kỹ một màn kia, lúc Đường Bạch Dạ giơ tay lên, kiên quyết, cường ngạnh, không do dự.

Hạ Thiên đối mặt với người thân của bé, cho tới bây giờ sẽ không giấu giếm chính mình không vui, bé rất thẳng thắn hỏi, "Cha, cha vừa rồi, thực sự muốn giết con sao?"

Đường Bạch Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ bảo bối, ánh mắt xẹt qua một tia hỏa khí, lại ẩn giấu đến đáy mắt, "Con nói xem?"

"Con... Không biết." Hạ bảo bối thành thực nói, hơi cắn răng, có chút không biết phải làm sao."Con vẫn biết, Đường môn cùng Vương Bài lính đánh thuê có quan hệ giữa rất căng thẳng, ngươi chết ta sống."

"Chỉ là, con không biết, nếu như con đứng ở trước mặt của cha, cha có thể lưu tình hay không."

Mặt Đường Bạch Dạ không có biểu tình, nhưng tay chống ở trong túi, "Nếu như vừa rồi người đứng đối diện không phải con, cha đã đuổi cùng giết tận."

Hạ bảo bối cười, "Đa tạ cha hạ thủ lưu tình."

"Vì sao con vào Vương Bài lính đánh thuê?" Đường Dạ Bạch trầm giọng hỏi.

Hạ bảo bối mỉm cười, ưu nhã ung dung, "Con ngẫu nhiên quen biết được An Tiêu Dao, bị Tiêu Dao lừa, khi đó vừa vào tổ chức thân phận sâu như biển a."

Đường Bạch Dạ thích nhất Hạ Thiên một điểm chính là, bé rất tự tin ung dung.

Thắng có kiêu ngạo, bại cũng ung dung.

Vừa rồi ở bến tàu, Hạ Thiên xem như là thua, không bảo trụ được hàng của Vương Bài lính đánh thuê, nhưng mà, bé vẫn cười ung dung như cũ, từ đầu tới cuối, không có một lời nói nặng, không có một câu uy hiếp.

Chỉ là đánh một bài thân tình.

Đường Bạch Dạ xoa xoa sợi tóc mềm mại của bé, "con thực sự dọa cho cha một phen kinh hãi a."

"Xin lỗi cha." Hạ bảo bối rất thành khẩn nói, "Con không phải có ý gạt cha, con chỉ là muốn chờ cha lại đau lòng vì con thêm một chút nữa, lại yêu con thêm một chút nữa, con sẽ nói cho người biết. Không ngờ lần đầu tiên lộ ra chân tướng lại là dưới tình huống như vậy."

"Ngụ ý, cha không đủ yêu con, không đủ thương con?" Đường Bạch Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, nếu Hạ Thiên dám gật đầu, anh sẽ tát một cái đập chết tiểu hỗn đản này, trời biết anh phải nhẫn như thế nào mới tiếp thu được thân phận của bé.

"Con không phải ý tứ này,cha, cha nhìn vào trọng điểm được không." Hạ bảo bối cười nói, thân thể vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Đường Bạch Dạ, "Con yêu daddy nhất."