Hạ bảo bối nhàn nhạt nói, "Con đã biết lúc ở nước Mỹ."

Sắc mặt Đường Bạch Dạ càng ngày càng khó coi, "Con ở Vương Bài lính đánh thuê là thân phận gì?"

Hạ bảo bối mỉm cười, "Vương Bài lính đánh thuê có năm vị lĩnh thủ, ba người ở ngoài sáng, hai người ở trong tối, con là một trong ba người đó."

Đường Bạch Dạ rùng mình, đột nhiên nhớ tới Lâm Nhiên tìm hiểu tình báo, Vương Bài lính đánh thuê có hai người lãnh đạo là Long Tứ cùng Lục Trăn, bọn họ vẫn luôn biết, còn có hai người rất thần bí, cũng không biết là ai.

Năm ngoái, lại có thêm một người, danh hiệu Summer.

Summer chính là Hạ Thiên.

Bé là chủ quản tin tức, Đường Bạch Dạ vẫn cho đây là một biệt danh, ai biết, lại là tên dịch tiếng Anh của bé.

Hạ Thiên có thể xuất hiện ở bến tàu, Liễu An với bé lại là tất cung tất kính, anh cho rằng, bé tối đa coi như là một người phụ trách ở thành phố S, không ngờ, lại là lĩnh thủ, đáng ghét!

"Tốt, rất tốt!" Đường Bạch Dạ càng là phẫn nộ, trên mặt càng là yên lặng.

"Con có biết hay không, Vương Bài lính đánh thuê giết bao nhiêu người của Đường Môn?" Đường Bạch Dạ nghiêm nghị hỏi.

Hạ Thiên gật đầu, "Đường môn cũng giết rất nhiều người của Vương Bài lính đánh thuê, cũng vậy thôi."

Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy buồn cười, lúc này con trai bảo bối, anh sủng trong lòng bàn tay coi như bảo bối, mặc dù ý cười xán lạn, lại không một có điểm mềm mại, đây là thuộc về đứa bé lớn lên trong hắc đạo.

Đây là cái vận mệnh quỷ quái gì vậy.

Con anh, lại là kẻ thù sống chết của anh.

Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, vô cùng châm chọc, "Nói như thế, chúng ta ra trận không phải là cha con có phải không?"

Trong lòng Hạ Thiên cũng khó chịu, nhưng khó chịu thì có thể có biện pháp nào sao?

"Để chúng ta đi."

"Không có khả năng!" Đường Bạch Dạ cắn răng, bàn tay to giơ lên, đặc công sát thủ ở phía sau nhao nhao giơ tay lên, Hạ Thiên biết, đây là hạ lệnh thủ thế, chỉ cần Đường Dạ Bạch vung tay lên, vương bài lính đánh thuê toàn quân bị diệt.

Tình thế, hết sức căng thẳng.

Đường Bạch Dạ mắt đỏ đậm, như một con thú khốn đốn, anh nhìn Hạ Thiên, thủy chung không có cách nào hạ cánh tay này.

Đứng ở đối diện, là con anh, con trai ruột của anh.

Bảo bối của anh.

Bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Mắt thấy sẽ phải động, Hạ Thiên đột nhiên hô một tiếng, "Cha, cha muốn giết con sao?"

Một tiếng này cha, hai bên ồ lên.

Đặc công phía sau Đường Dạ Bạch đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Liễu An cùng Lý Hổ là lo lắng, Đường Bạch Dạ biết, Hạ Thiên là đang đánh bài tình thân.

Đứa nhỏ này giống anh.

Rất thông minh.

Lúc này, chỉ có thân tình đối với Đường Bạch Dạ là hữu hiệu.

Hạ Thiên nhìn Đường Bạch Dạ, không sợ hãi, trên mặt mang tươi cười, vẫn là hình ảnh quen thuộc của bảo bối, nhưng mà, phía sau bé là súng ống, lại phụ trợ cho đứa nhỏ này một khí thế hơn người, không hề yếu hơn so với Đường Dạ Bạch.

...

Lâm Nhiên nhịn không được cầm lấy micro, "Bạch Dạ, quên đi, trở về đi, đừng làm cho bảo bối khó xử."

Này tình thế, chỉ có thể lui.

Nhóm hàng này, bọn họ nhất định phải có, ai có thể ngờ tới, chủ nhân của đối phương vậy mà là con của Đường Bạch Dạ.

Trong phòng tin tức một mảnh im lặng.

Nhìn cha con bọn họ đối đầu, lòng Lâm Nhiên đau đớn.

Thực sự là làm bậy a.

Đường Bạch Dạ tay nắm chặt, nghiêm nghị nói, "Cút!"

Hạ bảo bối mỉm cười, "Đa tạ cha hạ thủ lưu tình."

Liễu An muốn phái người vận chuyển thùng đựng hàng, mi tâm Đường Bạch Dạ nhíu lại "Ai nói cho người biết, có thể động vào nhóm hàng này?"

Mày Hạ bảo bối hơi nhăn lại, Liễu An nhìn về phía Hạ Thiên.

Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Người có thể đi, hàng thì lưu lại."

"Đường đại thiếu, người..." Liễu An đang muốn nói chuyện, thì bị Hạ Thiên ngăn lại.