"Tiểu Tuệ, đừng khóc, con mà khóc, mẹ rất đau khổ." Thị trưởng phu nhân nói, "Con yên tâm, bố nhất định sẽ giúp con bắt được kẻ hại con độc ác như vậy."

"Tại sao lại xảy ra tai nạn?" Tưởng Tuệ khóc đến mức bản thân không kiềm chế được, tâm trạng thay đổi rất nhanh, thiếu chút nữa lại ngất đi.

Thị trưởng phu nhân nói, "Không biết là kẻ độc ác nào, cố ý lái xe tông con, nếu không, con cũng sẽ không mất đi đứa bé, Tiểu Tuệ, con yên tâm, bố cùng mẹ nhất định sẽ giúp con tìm ra hung thủ."

Cả người Tưởng Tuệ đều ngây ngẩn.

Ngây người ra.

Có người cố ý hại con của cô?

Vừa lúc Đường Bạch Dạ đến thăm Tưởng Tuệ, Tưởng Tuệ vừa thấy anh, nước mắt rơi nhiều hơn, thị trưởng phu nhân để không gian riêng cho hai người, dặn dò Đường Bạch Dạ an ủi Tưởng Tuệ.

"Không còn đứa bé, nhất định anh rất vui có phải không?" Tưởng Tuệ lau nước mắt, cười lạnh nhìn Đường Bạch Dạ, dáng vẻ tươi cười như đoá hoa bị dập nát sau mưa to gió lớn.

Đường Bạch Dạ trầm mặc, trong lòng Tưởng Tuệ như bị dao đâm.

Con của cô đáng thương rời khỏi cuộc sống như vậy, chỉ có cô đau lòng, Đường Bạch Dạ căn bản một chút cũng không đau lòng.

"Vì cái gì?" Tưởng Tuệ lệ rơi đầy mặt, "Tôi đã làm sai điều gì, trời cao muốn đối xử với tôi như vậy, khiến tôi mất đi đứa bé, vì cái gì... Anh sẽ không cùng tôi kết hôn, có phải không?"

Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tiểu Tuệ, tai nạn lúc này, tôi cũng thật đáng tiếc."

Ý của anh cũng không phải là như thế, thầm nghĩ thuyết phục Tưởng Tuệ, bản thân từ bỏ, chưa từng nghĩ sẽ xảy ra tai nạn thảm khốc như vậy.

Bất kể như thế nào, anh phụ bỏ Tưởng Tuệ, đây là sự thật không thể tranh cãi.

"Anh nói cho tôi biết, anh sẽ không cùng tôi kết hôn, có phải không?" Ánh mắt Tưởng Tuệ mơ hồ, nhất định phải có được một đáp án, nếu không sẽ không bỏ qua.

"Coi như là đứa bé không có việc gì, chúng ta cũng sẽ không kết hôn." Đường Bạch Dạ nói, "Tôi sẽ không cùng cô kết hôn, đứa bé chưa bao giờ là nguyên nhân."

Sắc mặt Tưởng Tuệ trắng bệch, mất đi toàn bộ sức lực.

Đột nhiên, phẫn nộ cầm lấy quả táo trên bàn, ném tới hướng Đường Bạch Dạ, "Anh cút đi, cút ngay, tôi không muốn gặp lại anh! Đường Bạch Dạ, tôi hận anh, tôi hận anh!!"

Thị trưởng phu nhân vội vàng tiến đến, ôm lấy Tưởng Tuệ đang kích động, "Con gái, con làm sao vậy, làm sao vậy?"

"Bảo anh ta cút, con không bao giờ muốn gặp lại anh ta." Tưởng Tuệ gào thét, tâm trạng hết sức kích động, Đường Bạch Dạ nhìn Tưởng Tuệ, rời khỏi phòng bệnh, để lại cô trong phòng, Tưởng Tuệ hận anh.

Hận thì hận đi.

Người như anh, lúc đầu vốn cũng không đáng được người khác yêu.

Từ sau khi Tưởng Tuệ gặp chuyện không may, Đường lão vẫn đóng cửa không ra ngoài, đều ở tại nhà cũ Đường gia, suy nghĩ chân tướng chuyện này, Tưởng Tuệ không còn đứa bé, Đường Bạch Dạ vốn cũng không chấp nhận kết hôn, hiện tại càng không có khả năng kết hôn.

Với thái độ của Đường Bạch Dạ, Tưởng Tuệ xảy ra chuyện, anh lại thờ ơ, Tưởng Tuệ nhất định nản lòng.

Quan hệ thông gia giữa Tưởng gia cùng Đường gia là chuyện không thể.

...

Thế lực Đường Bạch Dạ tại tập đoàn Đường thị ngày càng vững chắc, tính tình của anh cũng càng lúc càng vô lễ, ông khó có thể khống chế, hiện tại quan hệ thông gia quan hệ tan vỡ, ông dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, lợi dụng Tưởng gia đối phó Đường Bạch Dạ.

Nếu Tưởng Tuệ biết rõ, tai họa là Đường Bạch Dạ một tay chủ đạo, chỉ sợ hận không thể giết Đường Bạch Dạ.

Ông có thể lợi dụng tai nạn giá họa cho Đường Bạch Dạ.

Tưởng Tuệ mất đi đứa bé, đau lòng tuyệt vọng, dễ dàng bị người khác kích động, lúc trước Đường Bạch Dạ lại lạnh nhạt vô tình như vậy, nhất định huỷ bỏ hôn ước, anh lạnh nhạt vô tình, có thể gây ra chuyện mất trí như vậy.

Tưởng Tuệ nhất định không thể nghi ngờ!

Khoé môi Đường lão nở nụ cười vui vẻ, ngược lại có chút chờ mong trò hay.