Lão nhân gia gật gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải ý tưởng của cô bé, đứa nhỏ này đích xác sống không bao lâu, trên đảo thầy thuốc cũng đã nói, cô bé muốn trở về tẫn hiếu cũng là hợp tình hữu lý. Nhưng mà, cô bé nên thế nào nói với Hạ Thiên.

"con muốn không từ mà biệt?"

"con cũng không biết, gia gia, con hẳn là nói cho ca ca, chỉ là, con sợ ca ca sau khi biết, không cho con rời đi." Oa Oa nói, không từ mà biệt là tính toán xấu nhất, cô bé như vậy thích Hạ Thiên ca ca, không muốn không từ mà biệt, đến thế nào đi như thế đó, đến nơi đến chốn, ca ca mặc dù sẽ không muốn, thế nhưng, cô bé nghĩ, anh sẽ hiểu, ca ca, nhất định sẽ hiểu, gia gia, ông có thể giúp con sao?"

Lão nhân gia gật gật đầu, "ông đương nhiên nguyện ý giúp con, thế nhưng, nếu như con nghĩ cùng Hạ Thiên thẳng thắn, con trước nói với Hạ Thiên rõ ràng, sau đó ông lại chuẩn con ra đảo."

"Được."

Trên đảo nhỏ mỗi người rời đảo, cũng đại biểu cho một lần nguy hiểm, Oa Oa cũng không phải đặc công trên đảo, một khi cuộc sống ở trên đảo, muốn rời khỏi, phi thường không dễ dàng, có lão nhân cho phép, Oa Oa liền cảm thấy an tâm hơn.

Không hề như vậy do dự.

"Trước đây Vân Sinh đối nước A làm những chuyện như vậy, con còn ghi hận sao?" Lão nhân gia hỏi.

Oa Oa ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu, nói không ghi hận, đó là giả, lão nhân gia nói, "Chuyện này ông cũng có nghe thấy, con ở trên đảo thời gian dài như vậy cũng không hướng ra phía ngoài tiết lộ nửa câu, mặc dù là vì Hạ Thiên, gia gia còn là rất cảm tạ con."

"Gia gia, chuyện đã qua, liền bỏ qua đi, dù cho con lại ghi hận, cũng không có biện pháp trở lại trước đây, con đã học được buông xuống." Oa Oa nói, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn buông, nhưng nàng thi hội, hoàn toàn không để ý, cho dù là vì Hạ Thiên, cũng là như thế.

Từ sau núi trở về, Oa Oa liền thử nói với Hạ Thiên chân tướng, ca ca sẽ phản ứng ra sao đây?

Đạt được sau khi cho phép, Oa Oa cũng nói cho người nhà ngày về.

Cô bé xem nhật ký, lại không viết ra được một chữ, cô bé vẫn luôn có thói quen ghi nhật ký, ghi lại việc vặt mỗi ngày, tâm tình, còn có một chút tâm đắc. Thỉnh thoảng cũng sẽ học lập một ít kế hoạch.

Nhìn chỗ trống trang giấy, cô bé có một chút phiền muộn.

Mãi cho đến khi đi ngủ, Oa Oa mới hỏi Hạ Thiên, "Ca ca, nếu như em phải về nhà, anh sẽ đồng ý sao?"

"Về nhà? Về đâu, ở đây không phải là nhà của em sao?" Hạ Thiên một bên đọc sách một bên hỏi lại, cũng không chú ý hồi sự, Oa Oa lập tức nghẹn lời, không biết nên như thế nào nói tiếp, một lúc lâu cô bé mới lên tiếng, "Năm đó với anh lúc trở lại, em còn nhỏ đâu, cái gì cũng không nhớ, nếu như em lớn hơn chút nữa, nhớ sự tình, hiện tại phải về nhà, anh sẽ để em về nhà sao?"

"Sẽ không!" Hạ Thiên như đinh đóng cột nói, "Về nhà cách xa anh như vậy, em gặp chuyện không may làm sao bây giờ?"

Oa Oa ở dưới mí mắt cậu, cậu cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm bất an, sợ cô bé gặp chuyện không may, chớ nói chi là cho cô bé rời đi, đây tuyệt không có khả năng.

"Ca ca, anh thật là bá đạo, em cũng sẽ nhớ nhà." Oa Oa bĩu môi, có một loại không vui xót xa trong lòng, ca ca quả thực không muốn cô bé rời đi.

"Chỉ là giả thiết vấn đề mà thôi, em cũng có thể sinh khí?" Hạ Thiên cũng không ngẩng đầu, chính nhìn thấy một vấn đề then chốt, coi như là bình thường tùy ý nói chuyện phiếm, một bên trọng điểm nói, "Nói chung một câu nói, em không thể rời khỏi anh, loại giả thiết này tính không tồn tại, em cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn đi ngủ, ca ca nhìn nữa giờ nửa liền đi ngủ."