Không có, em đi trước, các người trò chuyện." Anna ở trước mặt cậu rất không được tự nhiên, đặc biệt vừa bị Oa Oa xem thấu, bây giờ ở trước mặt bọn họ, thế nào cũng thấy mình rất dối trá, cô cũng không có thật tình nghĩ Oa Oa chết, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy, nếu như không có Oa Oa, bọn họ lại sẽ là cái hình ảnh gì?

Anna đi, Hạ Thiên liền trầm mặt, nhìn bóng lưng của cô, mi tâm ninh cùng một chỗ.

Oa Oa lôi kéo tay áo của cậu, "Ca ca?"

Hạ Thiên phục hồi tinh thần lại, ngồi xổm người xuống, "Thế nào vẻ mặt không vui, Anna nói cái gì?"

Vẻ mặt không vui? Cô bé không biểu hiện ra ngoài cái gì a.

"Ca ca?"

"anh chiếu cố em thời gian dài như vậy, em tình tự không cao anh nhìn không ra, không muốn cười liền đừng cười, khó coi chết đi được." Hạ Thiên nhéo nhéo gương mặt của cô bé, " lời nóiAnna, chớ để ở trong lòng, muốn anh thì tốt rồi, mọi việc cũng có anh, em không cần bận tâm quá nhiều."

"Ca ca, em thực sự không có việc gì."

"Nói bậy." Hạ Thiên không vui, "em cũng muốn gạt anh?"

Nói là ra đánh bắt cá, kết quả cái gì cũng không có mang về, hai người thần sắc cũng không đúng, nhất định là Anna nói cái gì, Oa Oa không phải tính gây sự.

"Cho dù có cái gì, em không để ý, anh cũng là chớ để ý."

"Bất kể là ai, khiến em không thoải mái, anh sẽ gây không thoải mái gấp mười lần."

Oa Oa cười khúc khích, nghiêng đầu, "Nếu như là ca ca làm em không thoải mái đâu?"

"Đánh em, anh đâu làm em không thoải mái?"

Oa Oa cười, ôm cổ cậu, "Ca ca cõng em về nhà đi."

"Lười đản." Cậu nói, ở trước mặt cô bé cúi người, Oa Oa thuận thế bò lên, kề sát gò má của cậu.

Ca ca, em muốn đi.

Oa Oa thật là khổ sở.

em đi rồi, anh tốt hảo.

Không muốn nhớ mong em, không muốn tìm em, mặc kệ em còn lại bao nhiêu ngày, em mỗi ngày đều tưởng niệm ca ca, mãi cho đến chết.

Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có chút thương tâm, Oa Oa rất muốn khóc, lại cảm thấy khóc cái gì cũng không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể chăm chú ôm anh, không dám buông tay, chỉ sợ buông tay, anh liền không thấy tăm hơi.

Đan đan thấy Anna trở về, cuống quít hỏi, "Nha đầu kia nói cái gì sao?"

"Không nói gì." Anna nói, mệt mỏi rã rời nằm ở trên giường, nhìn trần nhà xuất thần, nghĩ đến Oa Oa sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến Hạ Thiên với cô bé sủng ái, nghĩ đến Hạ Thiên chợt lóe lên không vui, trong lòng của cô như có thứ gì ngăn chặn, đau đến không thể tưởng ra.

cô là thật đã yêu Hạ Thiên.

Ngay từ đầu, chỉ là muốn thân thiết với anh, đạt được vị trí bên cạnh anh, kết quả, tâm lạc lối, mất đi dã tâm lúc trước, cô vậy mà với anh thật có cảm tình, làm sao bây giờ đây? Có cảm tình thật, cô còn có thể cùng Hạ Thiên cùng nhau cộng sự sao?

Oa Oa nói, kỳ thực có một phần là đúng.

"Thực sự là gấp chết ta, cậu không làm nó giúp cậu nói chuyện sao? Hạ Thiên nhất định nghe lời của nó, nó nói lời, nhất định rất hữu dụng." Đan đan không cam lòng nói.

Anna nhíu mày, "Đan đan, tôi muốn một mình yên lặng một chút, cậu đừng ầm ĩ tôi."

cô chưa từng có một lần, như vậy tâm phiền quá, đặc biệt nhận thấy được Hạ Thiên không vui, anh là bởi vì Oa Oa cùng cô đi ra biển không vui, Oa Oa từng cùng người khác rời bến, bởi vì sóng gió cùng đặc công ham chơi mà rơi xuống biển, từ đó về sau, anh cấm mọi người mang Oa Oa rời bến.

Hôm nay, anh không vui biểu hiện hết sức rõ ràng.

Anna cười lạnh, anh lo lắng cô đem Oa Oa thế nào sao? Dầu gì, cô cũng sẽ không thủ đoạn độc ác như vậy đi.