Oa Oa cúi đầu cắn ngón tay chỉ nghiêm túc nghe mọingười nói chuyện, bé cúi đầu mọi người cũng không thấy rõ nét mặt của bé, rất nhiều thị phi đúng sai trong lòng bé ề có một cọc tiêu.

Lục Trăn nói: "Chuyện này mặc kệ vì nguyên nhân gì cũng là chúng tôi có lỗi. Công việc ở Vương bài bề bộn cái gì cũng có thể xem nhẹ thời gian, ai cũng có thời gian ra quyết định sai, tương lai sẽ tận lực bù đắp. Chuyện này chúng tôi sẽ để ở trong lòng chuyên môn sẽ duyệt, xử lý. Điều quan trọng hiện tại chính là hy vọng Hoan Tình cùng Vân Sinh đừng xảy ra chuyện gì ngòai ý muốn, bọn họ thật vả mới ở cùng một chỗ không nên vì chuyện này mà tình cảm trở nên ngăn cách.

An Tiêu Dao bọn họ cũng cảm thấy lời nói này có đạo lý làm sai không có biện pháp thay đổi, xem nhẹ cũng là sự thật cái chính là phải bù đắp như thế nào.

Mục Vân Sinh và Lý Hoan Tình nói chuyện dường như không thoải mái, sắc mặt hai người không tốt lắm, đặc biệt là Mục Vân Sinh. Lục Trăn len lén đi xuống liếc mắt nhìn cảm thấy vô cùng lo lắng, nếu mà tình cảm vợ chồng phát sinh mâu thuẫn thì đây chính là chuyện đại sự rồi.

Mục Vân Sinh cùng Lý Hoan Tình quan hệ đã sớm vững chắc, không ngờ còn có thể gặp biến cố như vậy. Lục Trăn nhớ lại mâu thuẫn lúc trước của mình và Nolan vốn anh cũng cho rằng quan hệ giữa họ đã đủ vững chắc, rất bình thường

Nhưng mà khi xảy ra chuyện Lục Trăn cũng đã có ý định chia tay.

Chuyện này không ai nghĩ tới Oa Oa cố ý nói lên, mọi người cũng chỉ nghĩ đồng ngôn đồng ngữ trong lúc vô ý đụng chạm tới khu ném bom. Ai có thể nghĩ đến một đứa bé có thể có tâm tư này huống chi Hạ bảo bối vẫn luôn bên người bé.

Mục Vân Sinh trực tiếp hạ lệnh quay về, ảnh cưới không chụp kỳ thực có chụp hay không cũng không quan trọng lắm. Lúc trở về mọi người đều trầm mặc, một mình Lý Hoan Tình đứng trên boong thuyền im lặng không nói, Mục Vân Sinh đứng ở lầu ba không cần hỏi đều biết không ổn.

Hôn lễ thành ra kéo dài thời hạn.

Không ai đi quấy rầy bọn họ lúc này bọn họ không cần người khác an ủi và khuyên bảo, trong lòng mọi người đều có khúc mắc khi vượt qua giai đoạn này sẽ cảm thất hiểu nhau hơn.

Đặc biệt là Lý Hoan Tình, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, cô ấy là đang tự trách mình. Nếu không phải cô ấy, Mục Vân Sinh cũng sẽ không giết chóc như vậy, bây giờ cô ấy càng không có cách nào đối mặt với chính mình chứ không phải là Mục Vân Sinh.

Chẳng qua Lý Hoan Tình đang giận chó đánh mèo mà thôi bởi vì Mục Vân Sinh là người cô ấy thân cận nhất, chỉ có Mục Vân Sinh cảm nhận phẫn nộ và hối hận của cô.

Lý Hoan Tình trở về lầu hai thay quần áo, nhìn áo cưới trắng tinh lại nghĩ đến cảnh máu chảy thành sông lòng của cô rất khó chịu. Lễ phục đẹp hoa mỹ như thế này làm ánh mắt cô đau nhói.

Hạ bảo bối cùng Oa Oa đi ở cuối cùng, Lý Hoan Tình trực tiếp đi cùng xe của Đường tổng và Hạ Thần Hi không ngồi xe Mục Vân Sinh trở lại. Hạ Thần Hi để Đường tổng đi cùng Mục Vân Sinh bên kia, cô và Lý Hoan Tình đi chung bên đây.

Trong những người này, Lý Hoan Tình cùng Hạ Thần Hi xem như quen thuộc hơn.

Oa Oa nắm tay Hạ bảo bối: "Ca ca, anh mắng em đi."

"Tại sao anh phải mắng em?" Hạ bảo bối buồn cười hỏi, nhéo nhéo hai má bé. Tâm tư của mọi người Hạ bảo bối không muốn đoán cũng không muốn tham gia, bọn họ có ý nghĩ của mình một đứa nhỏ như Hạ bảo bối không cần thiết phải biết thêm phiền.

"Em làm cho mọi người đều mất hứng."

"Không quan hệ tới em, em không phải cố ý." Hạ bảo bối nói: "Anh không muốn em rầu rĩ không vui, anh không có trách em."

"Dạ!" Chỉ cần anh không trách em là được, những cái khác không sao cả.