Ba giờ sáng, đêm khuya vắng lặng.

Oa Oa mở mắt ra, nhìn nhìn Hạ bảo bối ngủ bên cạnh, lại nhìn đồng hồ, cô bé suy nghĩ, nhẹ chân xuống giường, ra khỏi phòng, buổi tối biệt thự của Đường gia đèn sáng mờ mờ, Oa Oa đi ra bên ngoài, mật mã cửa lớn cô đã nhớ kỹ. Cô dọc theo lối nhỏ đi theo, bóng đêm bao phủ, thời gian này mọi người ngủ say nhất.

Mới vừa đi đến công viên đã thấy bóng dáng hai người, bọn họ ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, họ là người Ả Rập, nhập gia tùy tục, áo sơ mi quần tây, tuổi cũng không nhiều, Oa Oa đến gần bọn họ, hơi nhíu mày.

Cô giơ chân lên đá đá một trong hai người, bọn họ lập tức tỉnh táo, định sờ ngang hông, thấy là Oa Oa, hoảng sợ, “Công chúa.”

Một người khác cũng tỉnh lại.

Nước A là một quốc gia có chế độ quân chủ, Oa Oa cho dù còn bé nhưng đối với bọn họ cũng vô cùng tôn kính, đứng lên rất cao lớn, Oa Oa muốn nhìn phải ngửa đầu, rất mệt.

“Ngồi xuống, tôi không có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác.”

Ở trước mặt cô, hai người kia không dám ngồi trên ghế, để cho cô đứng nói chuyện, vừa nói như thế bọn họ không nói hai lời liền ngồi trên mặt đất, Oa Oa bò lên trên ghế tựa, ngồi ngay ngắn, bọn họ là hai anh em, thị vệ của vương phi, một người là Tra Thiết, một người là Tra Đặc, Oa Oa đối với bọn họ vô cùng thân thiết.

“Tiểu công chúa, ngày đó ở sân bay, chúng tôi không bảo vệ tốt cho người, để công chúa bôn ba bên ngoài lâu như vậy, vô cùng xin lỗi, mong công chúa trách phạt.” Tra Thiết trầm giọng nói, chuyện ngày đó như rành rành ra trước mắt.

Có người ám sát tiểu công chúa, kết quả bọn họ bị lạc nhau.

“Không sao.” Oa Oa nói, “Tôi trốn đi, các chú tìm không được là rất bình thường, làm sao tìm được tôi?”

“Tiểu công chúa cùng Đường thiếu gia đến thành phố A được đưa lên trang báo, đọc thấy tin tức này, Vương phi phái chúng tôi đến tìm công chúa, đưa công chúa về nhà.” Tra Thiết nói, “Hoàng thượng cùng hoàng hậu rất nhớ công chúa.”

Oa Oa hỏi, "Ba ba cùng mẹ có khỏe không?"

“Đức vua ngày đêm bận rộng, nhưng vẫn phái người đi tìm công chúa, sức khỏe vẫn không tốt lắm, vương phí vẫn nhớ mong tiểu công chúa, không muốn ăn uống gì, thân thể gầy gò.” Tra Thiết nói.

Bây giờ, rời đi chính là cơ hội tốt.

Bọn họ để công chúa lưu lạc bên ngoài, nếu như người khác biết thân phận của cô bé, vậy hỏng bét.

"Công chúa?"

“Tôi muốn gọi điện cho mẹ.”

“Được.” Tra Thiết nối điện thoại cho vương phi, hơn nữa kết nối cuộc gọi video, gương mặt trắng nõn của Oa Oa có chút tái nhợt, điện thoại vang lên một hồi được nội thị của vương phi nghe.

“Tôi muốn gặp mẹ.”

“Tiểu…Công chúa? Là, là,lập tức đi tìm vương phi…” Nội thị nói, không đầy một lát vương phi nhận điện thoại, vừa nhìn thấy Oa Oa, vương phi liền khóc, “Sophia, tiểu bảo bối của mẹ…”

“Mẹ…” Sophia ngọt ngào cười, cô đối với mẹ mình rất thân thiết, “Rất xin lỗi, thời gian dài như vậy không liên hệ với mẹ, bảo bối không nhớ không biết liên hệ thế nào, con vốn nghĩ sẽ tìm cơ hội liên hệ với mẹ, mẹ không nên tức giận.”

Đảo nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có biện pháp liên lạc, tới thành phố A vẫn ở Đường gia, cũng không có cơ hội, cô đơn độc hành động, dùng điện thoại cũng không được, Đường gia sẽ nghi ngờ.