Có thể thấy Tiểu Manh Oa thực sự là một sủng nhi, coi như là bé bị thương, cũng không có trận thế này.

"Đại khái còn có ba giờ sau." Một y sinh nói.

Hạ bảo bối đến, khập khiễng đi ra ngoài, Hạ Thanh muốn đi dìu bé, bị An Tiêu Dao kéo, anh nhẹ nhàng lắc đầu, "Để một mình bé yên lặng một chút đi, này có lẽ là lần đầu tiên phạm lỗi, bé vô pháp tiêu tan đi. Càng là người thông minh tự phụ, càng là đối với sai lầm của mình, vô pháp tiêu tan."

Hạ Thanh có chút lo lắng, trái lại không tiến lên nữa đi ngăn bé, Anna vẫn theo bên người Hạ bảo bối nói với bé cái gì, Hạ bảo bối không nói một lời đi ra ngoài, cũng không cần người đỡ, Anna chỉ phải dừng lại.

Đan Đan nhẹ giọng nói, "Thoạt nhìn bộ dáng rất nghiêm trọng, quỷ thích khóc sẽ không chết đi?"

"Không biết." Anna nhìn bóng lưng Hạ bảo bối, "Hi vọng cô không có việc gì, nếu không Hạ Thiên sẽ rất tự trách khổ sở."

"Cô có bẩm sinh bệnh tim, bác sĩ Lâm đã nói, cũng không phải là phẫu thuật thay tim là có thể khôi phục , tử vong là chuyện sớm muộn."

"Vậy cũng không thể ở lần này ngoài ý muốn." Anna nói.

Hạ bảo bối một người ngồi ở lầu chót, giằng co tiếng đồng hồ, đã hơn mười giờ, trời cũng ám xuống, vô song trên đảo tia sáng lại rất tốt, xám trắng lạnh lẽo, không giống buổi tối bình thường đen đặc.

Hạ bảo bối nhìn ngoài khơi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bé lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại của Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi vừa mới bồi Đường Bạch Dạ mở một hội nghị, hai người đang định đi ăn bữa trưa, nhận được điện thoại của Hạ bảo bối thập phần ngoài ý muốn, "Hi, bảo bối, thế nào lúc rảnh rỗi gọi điện thoại về?"

Trên đảo cấm bọn nhỏ dùng điện thoại, mỗi lần dùng điện thoại, cần đăng ký, cũng không cho phép cùng ngoại giới giao lưu, nhưng mỗi ngày có báo chí toàn cầu các nơi cho bọn bé nhìn, để cho bọn họ hiểu biết trên thế giới phát triển, đại bộ phận đều là sự kiện quân sự nghiên cứu khoa học.

"Mammy..." Hạ bảo bối hô một tiếng, cảm thấy dị thường ủy khuất, vậy mà nói không nên lời, Hạ Thần Hi nguyên vốn định một bên cùng Đường tổng đi ăn cơm một bên cùng con trai bảo bối gọi điện thoại vừa nghe thanh âm này, dừng bước.

Hơi nhíu mày.

Đường tổng đi vài bước phát hiện cô không theo kịp, đến một câu, "Nhi tử chết sao? Em thế nào vẻ mặt này? Không có việc gì, còn có anh."

Hạ bảo bối, "..."

Daddy cha đối với con là nhiều oán niệm a a a a.

"Cút, anh mới tử đâu." Hạ Thần Hi tức giận cười mắng một tiếng, đẩy anh, "Cho em một phần mang trở về."

Đường Bạch Dạ lại đảo trở về, cạnh tai nghe Hạ bảo bối nói cái gì, kết quả cái gì không nghe thấy, ngược lại là công nhân đi tới đi lui xem hình ảnh tổng giám đốc cùng phu nhân tổng giám đốc ân ái.

Hạ Thần Hi một phen đẩy anh ra, "Bảo bối nhi, con làm sao vậy?"

Cô một bên hỏi một bên hồi phòng làm việc, Đường Bạch Dạ theo cô cùng nhau trở lại, cũng không tâm tư ăn cơm, nuôi con mới biết tâm tư nhi nữ, có thể theo chi tiết rất nhỏ phát hiện cảm xúc đứa nhỏ.

Bảo bối của cô rất khó chịu.

"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Thần Hi tiến hành hỏi bé, Hạ bảo bối cũng không thanh âm, chỉ có thanh âm của sóng biển.

Đường tổng mở rảnh tay, "Hi, tiểu tử, con có phải huấn luyện bất thuận lợi hay không? Cha xem con vóc người xinh xắn lanh lợi đích xác kinh không được đi, không quan hệ, nhi tử vóc người nhiều giống mẹ, không muốn tự ti a, đón thêm lại lệ chính là ."

Hạ Thần Hi, "..."

Cô liền biết Đường tổng miệng chó không thể khạc ra ngà voi, con trai bảo bối của cô không được mười tuổi thì có vóc dáng 1m5.