Cậu lấy đao ngay ở gần đó, vót một mũi tên, lấy cây cung được dấu đi khi đi săn gà rừng, đuổi được một đoạn, cuối cùng cũng tìm được một thời cơ tốt, giương cung lên bắn con gà liền nằm bất động.

Một gã thiếu niên từ phía sau chạy tới, cũng đi tìm đồ ăn.

“Hạ Thiên, Oa Oa không theo à.”

“Tôi cho cô nhóc ngồi bên đó.” Hạ bảo bối nói, mang gà rừng theo, người thiếu niên nói, “Ngồi ở chỗ nào, sao tôi không nhìn thấy.”

Không chờ Hạ bảo bối trả lời, cậu nhanh như chớp chạy, Hạ bảo bối đi trở về đột nhiên nhớ tới, Oa Oa ngồi ở chỗ rừng rậm gần đường, thế nào không thấy được? Cậu vội vàng chạy trở lại.

Phía trước không thấy người, trong lòng toát mồ hôi lạnh, cuống quýt đem gà vứt xuống bên cạnh.

“Manh Oa, Manh Oa, em đâu rồi?” Hạ bảo bối gọi, tìm xung quanh một hồi, không tìm thấy người, Hạ bảo bối sắc mặt đều thay đổi Tiểu Manh Oa vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sẽ không đi lung tung.

Cậu chạy ra khỏi rừng, bên cạnh rừng rậm là sân bắn, có vài người huấn luyện ở đó, cậu nắm lấy một người hỏi, “Có nhìn thấy Oa Oa không?”

“Không có, cô ấy không phải theo cậu đến rừng rậm sao?”

Hạ bảo bối xoay người lại chạy về rừng rậm, “ngốc à, em ở đâu? Em đang ở đâu? Có nghe thấy gì không?”

Tìm được một vòng, không thấy người đâu, cũng không có bất luận cái gì đáp lại, Hạ bảo bối đã mạnh vào cái cây phía trước, rừng rậm này đều là của người trên đảo, mọi người trên đảo đều biết Oa Oa, không ai làm hại cô bé.

Nhất định là do cô bé sợ hãi đi tìm cậu, nên lạc đường.

“Ngốc à…” Hạ bảo bối hô to, “Oa Oa, Oa Oa em có nghe thấy gì không? Trả lời đi…”

Tìm hơn nửa canh giờ, nhìn thấy kẹp tóc của Oa Oa, Hạ bảo bối mắt co rụt lại, cuống quýt nhặt lên, tìm theo hướng này, cuối cùng cũng phát hiện một cái bẫy nhỏ, cậu nhào tới, cuối cùng nhìn thấy Tiểu Manh Oa nằm bò ở bên cạm bẫy, khuôn mặt hướng xuống, Hạ bảo bối thoáng cái tức giận, “Ai con mẹ nó ở trong rừng rậm lại đặt bẫy? Oa Oa, nghe thấy anh nói chuyện không?”

bẫy đào sâu hơn một mét, Hạ bảo bối lo lắng cực kỳ, cạm bẫy óc gì sắc nhọn đâm vào người Oa Oa, trừ trên người bị bụi gai làm bị thương, không thấy có vết thương gì, thế nhưng có chút bầm tím, Hạ bảo bối cuống quít đem bít tất cô cởi ra, trên mu bàn chân có một vết thương nhỏ.

Hạ bảo bối không xa lạ gì, đó là rắn độc cắn.

“Oa Oa…” Cậu ghét sát xem còn thở không, còn sống, Hạ bảo bối cuống quít hô to, “Phía trước có ai không? Có ai không? Có nghe gì không, tới đây một chút, cứu mạng…?”

Mặc kệ cậu gào khản cổ cũng không có ai, Hạ bảo bối giận, nếu là cậu biết ai đào bấy này, cậu sẽ trừng trị, trong rừng rậm không cho phép ffaof bất luận là loại cạm bẫy gì, tất cả cơ quan đều phải ở trên mặt đất.

Chính là vì phòng ngừa lúc h uấn luyện, có người không cẩn thận giẫm vào bẫy.

Nhất định là tên khốn kiếp nào đi săn đào.

Hạ bảo bối cầm giao nhỏ chích vết rắn cắn, Tiểu Manh Oa đột nhiên khóc lên, đôi chân không ngừng giãy giụa, “Đau quá, đau quá, hu hu…”

Cậu cúi xuống đem mu bàn chân lên miệng hút máu đen nhỏ ra, mãi cho đến khi màu sắc tươi tỉnh một chút cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tiểu Manh Oa khóc đến khan cả giọng nói, nhắm mắt lại, những hạt nước mắt không ngừng rơi xuống.