Hạ bảo bối rất gian nan mới cõng cô bé rời đi, còn lảo đảo mấy bước, lắc lư được Tiểu manh oa thiếu chút nữa ngã xuống, đôi chân của cô bé chăm chú kẹp eo Hạ bảo bối, "Ca ca, thật choáng váng a, không muốn lắc lư..."

"Em, nếu không phải là mập như vậy, anh sẽ lắc lư sao? A..." Hạ bảo bối giận, cõng cô bé đi căng tin.

Cố Thất Thất cười lắc lắc đầu, "Đây là điển hình muốn gì được nấy a, cô bé vừa khóc bảo bối quả nhiên không có chiêu."

"Không phải không có chiêu a, chính là luyến tiếc người ta khóc."

An Tiêu Dao vuốt cằm tự tiếu phi tiếu, "Bảo bối thưởng thức thực sự là... không giống người thường a."

Hạ Thanh đá một cước, "Manh oa oa, người ta thế nào, không phải thật đáng yêu sao."

"Cho nên anh nói không giống người thường thôi." An Tiêu Dao giải thích hai câu, đây tuyệt đối là lời ca ngợi được không?

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất đều khinh bỉ anh, trông mặt mà bắt hình dong người đàn ông con mẹ nó ghét nhất, người ta Tiểu manh oa chỉ là mập mà thôi, một chút cũng không xấu được không? An Tiêu Dao vô cùng ủy khuất, bị lão bà cùng muội muội khinh bỉ, anh so với Đậu Nga còn oan uổng, anh chỉ là cảm thấy Hạ bảo bối hẳn là sẽ thích đứa bé có loại hình Hạ Thần Hi, thông minh tươi đẹp này một loại không nghĩ tới là loại tiểu manh oa này đơn thuần như giấy trắng, cái gì cũng không hiểu.

Hơi chút có chút ngoài ý muốn mà thôi.

Cố Thất Thất nói, "Chúng ta cũng đi căng tin ăn cơm đi, đã lâu không đi căng tin đảo Vô Song."

"Ăn ngon không?" Hạ Thanh hỏi.

"Ăn ngon."
Hạ bảo bối cõng Tiểu manh oa đi được rất chậm, bãi cát đường cũng khó đi, Tiểu manh oa răng rắc răng rắc cắn táo ăn, Hạ bảo bối nghiến răng nghiến lợi, lão tử vất vả như thế cõng em tiểu mập mạp này, em ăn vui sướng như thế, tốt xấu cũng thưởng anh cắn một miếng a, vỏ táo này còn là anh lột cho em.

Vừa mới nghĩ như vậy, tiểu manh oa liền đem táo đưa đến bên miệng cậu, "Ca ca, ăn táo."

"Không ăn!" Hạ bảo bối kiêu ngạo, cự tuyệt loại thưởng cho đồ ăn này, "Đều là nước miếng của em, bẩn chết."

Tiểu manh oa nghe nghe, "Ca ca, không bẩn, ngon miệng, ăn một miếng thôi, ăn thật ngon."

Quả táo ướt đát đát đều đưa đến trên bờ môi của cậu, Hạ bảo bối thẳng thắn cắn một miếng lớn, Tiểu manh oa cao hứng được muốn nhảy nhót lên, Hạ bảo bối ở trên bờ cát loạng choạng vài bước, thiếu chút nữa đem cô ngã ra, tiếng rống giận dữ vang vọng toàn bộ bờ biển, "Ngốc ngu xuẩn manh em muốn chết có phải hay không? Anh cõng em dễ sao? Em nhảy cái gì nhảy, lão tử eo đều phải bị em cán gãy, lúc nào em giảm béo a a a a..."

Có mấy thiếu niên cũng kết thúc huấn luyện, đi về phía hướng căng tin, nghe thấy tiếng của Hạ bảo bối hô đều cười, trên cơ bản gần đây Hạ bảo bối nói tối đa một câu nói chính là lúc nào em giảm béo a.

Mỗi ngày đều phải tới đây một màn sao.

Tiểu manh oa ý thức được chính mình phạm sai lầm, nằm bò ở trên lưng Hạ bảo bối người động cũng không dám động, "Ca ca, không nên tức giận nhé, Oa oa sai rồi, ca ca ăn một miếng táo liền không tức giận có được không?"

Hạ bảo bối nghiến răng nghiến lợi lại cắn một miếng táo, giận không kìm được.

"Ăn táo có lợi ích gì a, em giảm cân anh liền cao hứng." Mỗi ngày đều cõng cô một lần, cậu đều mệt nằm xuống, cậu chưa từng có thiết tha mong muốn một cô gái giảm cân nhanh lên một chút.

"Không muốn giảm cân." Tiểu manh oa ủy khuất nói, "Bị đói bụng bụng không thoải mái."

Mấy người thiếu niên đều chạy tới, "Hạ Thiên, đem cô bé cho tôi đi, tôi đến ôm, tôi xem cậu 10km việt dã cũng không nhiều mồ hôi như vậy, tôi đến ôm cô ấy, oa oa, đến, đại ca ca ôm.