Hạ Thiên một đường vui chạy chạy tới, hôm nay ánh mặt trời chói mắt, Hạ Thanh thổi một tiếng huýt gió, "Một đầu trọc thật là sáng."

Cố Thất Thất cười khúc khích, An Tiêu Dao cũng cười rộ lên, Hạ bảo bối tạo hình thật sự là quá tệ, đích thực là một đầu trọc thật là sáng, so với lần trước Hạ Thanh nhìn thấy còn muốn trơn bóng hơn. Đương nhiên, gien tốt chính là tốt, mặc dù một quả đầu nhẵn bóng, ngũ quan vẫn như cũ vô cùng tinh xảo đẹp, trên người tính trẻ con so với trước kia biến mất rất nhiều, trẻ con phì nhiều cũng ít hơn, nhưng vẫn như cũ rất manh.

Đi theo phía sau cậu bé là một tiểu nữ oa, so với cậu bé thấp tròn một mảng lớn, đó là một tiểu oa mũm mĩm, vóc người đều mũm mĩm, tóc dài đen bóng được cắt ngang bằng, tóc mái ngang, vẫn cúi đầu cũng thấy không rõ lắm dung mạo, cô bé mặc váy màu đỏ, đi chân đất, chỉ nhìn thấy phần lớn cái chân nhỏ mũm mĩm trắng như tuyết, cô bé vẫn cầm lấy tay áo của Hạ bảo bối theo Hạ bảo bối chạy, bước chân nhỏ theo không kịp, đột nhiên ngã một cái, cô bé ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía trước, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ ràng vợ trong truyền thuyết là dạng gì, quả thực quá manh.

"Em sát, em cũng muốn con gái như vậy, em sinh ra được không?" Hạ Thanh kéo An Tiêu Dao, không thể chờ đợi được hỏi.

Tiểu cô nương nhìn rất mũm mĩn, làn da siêu trắng, trên mặt đều mũm mĩm, nhưng không có một chút cảm giác mập mạp, trông rất dễ thương và đáng yêu, đôi mắt to, lông mi dài cong, mũi nhỏ và tinh tế, miệng phấn hồng, hai má mũm mĩm thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Hạ Thanh vừa nhìn liền thích, cô cho rằng Hạ bảo bối sẽ thích cô gái như Hạ Thần Hi đây, không ngờ vợ trong truyền thuyết vậy mà như một cô gái nhỏ vậy.

"Ca ca..." Manh oa thanh âm cũng là ngọt ngào .

Hạ bảo bối quay đầu lại, sắc mặt vô cùng không kiên nhẫn, "Này, anh đã nói với em không muốn đi theo anh, em còn đi theo anh, anh liền đem em vứt xuống biển, chỗ nào xa chỗ ở."

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất nhìn nhau, đều là cái loại cháu dám đối với vợ như thế, sau này vợ tuyệt đối sẽ ngược cho cha mẹ cháu đều không nhận ra cháu, để cho cháu bị coi thường không có giới hạn

Manh oa đôi mắt nhỏ đen hồn nhiên nhìn cậu bé, cắn môi dưới, hai má mũm mĩm như một bánh bao thịt, còn chưa nói hai mắt liền nước mắt lưng tròng,bàn tay nhỏ mũm mĩm dụi lên ánh mắt khóc, "Em không biết những người khác, ca ca, đừng ghét em..."

"Em, thực sự là phiền chết, trừ khóc cái gì cũng sẽ không làm..." Hạ Thiên giậm chân oán trách, lại đi qua kéo cô, "Nhanh lên một chút, ngốc ngu xuẩn manh, em thực sự là nặng chết, em chỉ cao đến ngực so với anh còn nặng hơn, khi nào em bắt đầu giảm cân đây."

"Em sẽ nói, sẽ ăn cơm, sẽ..."

"Em câm miệng cho anh!" Hạ Thiên thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình, cùng bé đi qua thân sĩ phong độ tuyệt nhiên bất đồng, tựa như đứa nhỏ bình thường tám chín tuổi bị tức được giậm chân nóng nảy.

"Em không có nặng hơn anh, anh so với em nặng 2 cân." Manh oa nước mắt lưng tròng chỉ ra sai lầm của bé.

"Xú nha đầu, câm miệng, đó là ví dụ khoa trương em hiểu hay không, anh 1m5 em mới 1m được không? So với anh chỉ nhẹ 2kg anh tốt ý nói sao? A..." Hạ bảo bối phát điên...

"Nhưng em vẫn là không có nặng hơn anh a."

"Em cảm thấy đây là quan trọng đúng không? ? ? ?"

Hạ Thanh, "..."

Cố Thất Thất, "..."