Hạ Thanh nhíu mày nói, “Chúng ta cần tìm một chỗ đạn dược cấp bù.”

“Anh biết, bên trái năm trăm mét là trụ sở cảnh sát vũ trang, chỗ đó có thứ chúng ta cần.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, hôm nay là ban ngày, muốn đi vào nơi đó cũng không dễ dàng gì.

“Em cùng Thất Thất, mọi người phân ra một phân đội nhỏ tiếp ứng, những người khác ở lại tại chỗ chăm sóc người bệnh.”

Hạ Thanh cũng muốn đi, suy nghĩ đến eo chính mình, cô liền bỏ đi ý niệm này.

Cô có thể làm cái gì, không thể làm cái gì, có thể hay không làm cho người khác tăng thêm phiền phức, chính cô cũng rất rõ ràng. Cô không hi vọng cậy mạnh, một người bắn tỉa bắn trúng trưởng phòng cảnh sát vũ trang.

Đối phương gọi xe cứu thương, Cố Thất Thất cùng An Tiêu Dao lợi dụng xe cứu thương tiến vào bên trong, An Tiêu Dao ở lại, Cố Thất Thất lái xe cứu thương đi, đạn dược của cục cảnh sát vũ trang rất dễ tìm, bởi vì đại đội cảnh sát vũ trang trông coi rất lỏng lẻo. Sau khi An Tiêu Dao đem đạn dược cùng súng ống đóng gói lại, anh giao cho hai tên đặc công, anh mò vào phòng tin tức của đại đội cảnh sát vũ trang, hạ gục một cảnh sát vũ trang Freetown đang canh gác, sau đó sử dụng hệ thống vệ tinh.

Sau khi xử lý một số việc, An Tiêu Dao mới rời khỏi đây. Đạn dược cùng súng ống đã được đưa đến phòng an toàn, lúc An Tiêu Dao trở lại, William cũng đã trở về, khi đó cũng đã là đêm.

Vẫn dừng lại ở Freetown, tìm được bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.

Cảng đã sớm phong tỏa, quản tiến mặc kệ ra

An Tiêu Dao tìm kiếm biện pháp ra khỏi Freetown, thành thị nhỏ liền có một chỗ tốt, quản lý rất tốt, thiết trí trạm gác cũng rất phương tiện, An Tiêu Dao để bốn gã đặc công phân bố trong thành đến các nơi ẩn giấu phân tán hỏa lực bọn họ.

Anh và Hạ Thanh, Cố Thất Thất chờ người đi cảng, nhìn nhìn có lỗ thủng hay không, những người khác chăm sóc người bệnh.

Một đêm này, tiếng súng trong thành nổi lên bốn phía, Mang Phi cùng một ít lính đánh thuê, người của An Tiêu Dao, còn có cảnh sát Freetown.

Cố Thất Thất theo súng ngắm lý nhìn tình huống trên cảng, bọn họ đã đổi qua hai cảng, quản lý của cảng này là lỏng lẻo nhất. Chỉ có vào, không có ra, nghĩ muốn đi ra ngoài, đều phải nhờ dân bản địa dẫn ra, một lần không cho phép vượt qua hai người đi ra khỏi Freetown.

Du thuyền của Nolan cùng Lục Trăn tới gần cảng, xa xa liền nhìn thấy sự đề phòng nghiêm ngặt của cảng.

Nolan nhíu mày, Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, “Chẳng lẽ bọn họ biết trước tiểu sinh muốn tới Freetown, cho nên mới bày một trận thế lớn như vậy? Ở đây chắc không ai nhận thức ra chúng ta?”

Tiếng súng trong thành mà ngoài cảng cũng nghe thấy được.

Nolan nói, “Có lẽ là trong thành xảy ra việc giới nghiêm, chúng ta cấp bù xăng cùng một ít vật dụng hằng ngày liền lên thuyền, đừng ở lại trong thành.”

“Được rồi.” Lục Trăn vừa mới vừa nói xong liền nghe đến tiếng súng liên tiếp.

Bọn họ tới gần cảng, bị cảnh sát ngăn lại, kiểm tra giấy tờ tùy thân, Nolan cùng Lục Trăn cũng lấy giấy tờ ra, giấy tờ hiện giờ của Lục Trăn chính xác là giấy chứng nhận giả, Nolan thuận miệng hỏi, “Trong thành phát sinh chuyện gì sao?”

“Chúng tôi đang truy lùng phần tử khủng bố, các anh không có việc gì thì buổi tối đừng đi lại ở trong thành, tìm một khách sạn nghỉ ngơi đừng ra ngoài.”

Nolan nói, “Chúng tôi chỉ lên bờ mua một ít đồ dùng, một lúc liền đi, ngài xem có thể chứ?”

Cảnh dò xét nhìn Lục Trăn, lại nhìn Nolan một chút, nhìn bọn họ với ánh mắt không thân thiện chút nào. Nolan bỗng ôm chầm Lục Trăn, “Người yêu của tôi bỗng nhiên sinh bệnh, cần một ít thuốc, chúng tôi chỉ cần mua một ít thuốc cùng thực phẩm liền đi luôn.”

Lục Trăn, “...”

“Được rồi, hai cậu nhanh lên một chút, cho hai người một giờ.”

“Cảm ơn trưởng quan.”

Hạ Thanh ngáp một cái, nằm bò ở một bên lười quan sát, súng bắn tỉa của Cố Thất Thất đột nhiên hướng bên cạnh, đầu đụng vào vách tường, An Tiêu Dao vội hỏi, “Làm sao vậy?”