Nolan cười, nhìn nhìn bản đồ, “Phía trước chính là cảng Freetown, cậu muốn ở trên thuyền, hay là đi Freetown chơi? Thôi bỏ đi, tốt nhất là ở trên thuyền, thị trấn Freetown hay có bạo loạn lại nghèo khó, tôi nghĩ cậu không thích.”

Lục ca ca là người thích hoa lệ.

“Lên bờ đi, đi đây đó một chút.” Lục Trăn ngáp một cái, “Lão tử thích nhất Guinea.”

“Vì sao?”

“Nói lời vô ích, làm một nhà giàu buôn lậu, anh không thích Guinea sao?” Lục Trăn lí lẽ thẳng thắn nói.

Ánh mắt Nolan nặng nề nhìn anh, Lục Trăn hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Đa tạ đã nhắc nhở, sau này khi tôi tiến vào nội các, nhất định tôi sẽ quyết liệt đề nghị chính phủ Guinea đẩy mạnh quản chế không trung cùng hải dương của bọn họ.”

Trong lòng Lục Trăn thầm nghĩ một tiếng, chờ anh tiến vào nội các, không biết Tiêu Dao ca ca cũng nghĩ đến bao nhiêu con đường tiểu ngạch để buôn lậu an toàn rồi.

Anh suy nghĩ một chút cũng đau đầu, nếu là Nolan tiến vào nội các, chín mươi chín phần trăm chính là bộ trưởng bộ quốc thổ an toàn đi, sang năm Sofia nhậm chức phó bộ trưởng cục an toàn quốc gia, chờ cô nhận chức bộ trưởng, Nolan cũng sẽ tiến thân vào cục an ninh quốc gia.

“Cả nhà anh thay phiên tiến vào Bộ an ninh, thực sự không có vấn đề gì sao?”

Nolan liếc anh một cái, “Phần tử khủng bố giảo hoạt như vậy”

“Chấm dứt!” Lục Trăn giơ tay lên, có lý vô lý phất tay một cái, “Tiểu sinh đã là lương dân,.”

Nolan cười, xoa xoa tóc anh, nói không nên lời sủng nịch.

Trung tâm khu vực Freetown.

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất đuổi cùng giết tận đám lính đánh thuê của Mang Phi, qua lại không ngớt trong phố lớn ngõ nhỏ, tiếng súng loạn xạ, phía sau là cảnh sát đuổi theo, đám người Mang Phi danh không chính ngôn không thuận, cũng chỉ là một đám lính đánh thuê, nên cảnh sát Freetown coi bọn họ cùng phần tử khủng bố là như nhau.

Cho nên thế lực hai phe đều phải truy sát.

An Tiêu Dao nhíu mày, mở cửa sổ, anh được tìm một phòng an toàn, “Hạ Thanh, phòng an toàn của cục trung tình ở Freetown ở nơi nào?”

Hạ Thanh, “Mặc dù em đã rời khỏi... Được rồi, em sẽ gửi tọa độ cho anh.”

Hạ Thanh đem tọa độ phòng an toàn của Cục trung tình gửi anh, An Tiêu Dao để William cùng cái đặc công khác tạm thời rời đến phòng an toàn, bởi vì phòng an toàn của vương bài ở Freetown đã bị phát hiện, bọn họ phải một lần nữa tìm một điểm.

Toàn thành liền lưu lại Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh ở chu toàn.

“Nửa giờ sau, chúng ta tập hợp ở phòng an toàn, cho dù hai em có giết được Mang Phi hay không đi nữa.”

“Đã nhận!” Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh đồng thời trả lời.

An Tiêu Dao trước phái người đưa người bệnh đi phòng an toàn, anh đi chi viện Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất. Đặc công của Mang Phi chỉ còn lại ba người, cộng thêm Mang Phi là bốn người, người muốn chết chính là cảnh sát Freetown.

Bọn họ mới là con ruồi.

Lại không thể lạm sát kẻ vô tội, an bài chu toàn như thế, đạn dược đã thành vấn đề.

Lúc An Tiêu Dao đến bên cạnh Hạ Thanh, đạn của cô đã không còn, Cố Thất Thất cũng không còn bao nhiêu đạn, ngược lại, đạn của Mang Phi dường như rất dư dả, Mang Phi lợi dụng cảnh sát đã tiêu hao một ít đạn dược của bọn họ.

“Đi thôi!” Anh nhìn vết thương bên hông Hạ Thanh, thúc các cô đi phòng an toàn trước, anh đi phía sau, tổ ba người thành tư thái phòng ngự, đi qua khu vực nguy hiểm nhất trong thành đến phòng an toàn.

Các đặc công khác cũng đã tới.

Tổng cộng còn có mười hai người, đạn dược cũng không còn bao nhiêu.

Có bốn người trọng thương, một người hôn mê bất tỉnh, An Tiêu Dao cho bọn họ xử lý vết thương đơn giản một chút.

Hiện nay nhu cầu cấp bách là dược phẩm cùng đạn dược, “William, cậu tới bệnh viện gần đây, tìm lấy một ít dược phẩm cùng dịch tiêm tĩnh mạch đi.”