Sáu điểm một lại một biến mất, liên tục biến mất năm người, Cố Thất Thất ngồi không yên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn An Tiêu Dao, An Tiêu Dao gật gật đầu, Cố Thất Thất xoay người ra cửa, Hạ Thanh đứng dậy cũng theo muốn đi.

“Em bị thương.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói.

“Không chết được, một mình Thất Thất không có biện pháp đối phó Mang Phi.” Hạ Thanh đuổi theo, An Tiêu Dao phải ở lại vì anh nắm trong tay toàn cục, bằng không, bọn họ càng không có phần thắng, “William, theo các cô ấy.”

“Một mình anh ở lại?”

“Đi đi!”

“Được!” William cũng đuổi theo, An Tiêu Dao nghĩ nghĩ, phát ra tín hiệu cho tất cả đặc công ở Guinea, tìm kiếm chi viện, bởi vì anh thấy được một tin tình báo khác, đội hải báo đột kích có thể sẽ theo sở la môn hải lên đất liền, chi viện đánh bọn họ.

Thực sự là đến chỗ nào cũng không thoát khỏi quân đội nước Mỹ.

Hiện nay điều quan trọng nhất là giải quyết Mang Phi.

Nếu không giải quyết Mang Phi, anh không thể an tâm làm công việc của mình, phải giết Mang Phi trước.

Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh theo nóc nhà bay vút mà đi, các đặc công khác yểm hộ, nhưng không muốn hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ, An Tiêu Dao nói, “Thất Thất, cách em một giờ, năm mươi mét, xung quanh có bốn người.”

Cố Thất Thất đánh một thủ thế, Hạ Thanh leo lên theo một nhà dân, đột nhiên nhớ tới âm thanh còi báo động, trên đường phố cảnh sát tuần tra, người thanh niên đột nhiên hét lớn, vừa mới nói ra một chữ, Hạ Thanh bổ nhào tới, một báng súng đem người này đánh ngất xỉu.

Cô kiểm tra xung quanh, không có những người khác, Hạ Thanh xốc rèm cửa sổ lên, Mang Phi ở ngay phía truớc, cách đây không quá ba mươi mét, Cố Thất Thất trèo đến trên nóc nhà khác, An Tiêu Dao nói, “William, cậu vòng qua bên trái đại đạo, đi đón ứng một đặc công bị thương đi.”

William linh hoạt nhảy xuống, Mang Phi đang xem bản đồ, dường như đang nghĩ kế thế nào để giết sạch đặc công vương bài, Hạ Thanh gõ một tiếng ở trong tai nghe, tỏ vẻ chính mình đã chuẩn bị thỏa đáng, một tiếng này là cho Cố Thất Thất biết.

Cố Thất Thất cũng gõ một tiếng, hai người đồng thời mặc niệm.

Đếm tới ba giây, hai người đồng thời nổ súng.

Một người bắn về phía đầu, một người bắn về phía sau anh, Mang Phi đột nhiên đánh mất bản đồ, sau này vừa lui, tránh thoát đường đạn của Cố Thất Thất, đồng thời kéo lấy một người dân bản xứ bên cạnh sang che ở trước mặt anh.

Đạn bắn trúng người dân vô tội kia.

Hạ Thanh thiếu chút nữa muốn nhảy lên, trơ mắt nhìn Mang Phi ẩn giấu mình rời đi. Ở đây cũng không thể đi xuống, Hạ Thanh phi ra khỏi cửa sổ phía trước, ngay trong lúc cô bay ra ngoài thì đồng thời một viên đạn bắn trúng chỗ cô vừa đứng, một loạt đạn bắn về phía Hạ Thanh, một tảng đá cũng bị nện xuống, thân thể Hạ Thanh ở giữa không trung liền dùng lực một tay nắm lấy một cây dây anten, dây anten rũ xuống, thân thể Hạ Thanh hướng về phía trước, trong không trung đánh một chuyển, phi thân hướng một nóc nhà, lúc cô sắp tiếp cận nóc nhà, Cố Thất Thất đã chạy tới, một tay nắm lấy cánh tay của cô, Hạ Thanh đá vào trên mặt tường, mượn lực bay lên, rơi vào phía sau Cố Thất Thất.

“Ôi cái eo của tớ…”

An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất phối hợp hết sức ăn ý, anh vẫn luôn cho rằng, so với cấp dưới của anh, không ai nhanh trí bằng Hạ Thanh, cô có thể nghĩ ra tất cả biện pháp để bảo trụ mạng của mình.

Thực sự là mạo hiểm giống như xiếc ảo thuật vậy.

Đoàn lính đánh thuê của Mang Phi đuổi tới, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất rất nhanh trượt xuống nóc nhà.

Trên biển Sở la môn, một chiếc du thuyền đang chầm chậm ghé vào cảng, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa cùng một chiếc quần hoa tuyệt sắc đang vừa nằm phơi nắng vừa hưởng thụ tiếng nhạc du dương vô cùng phấn khích.

Trong khoang thuyền chỉ toàn tiếng loảng xoảng, người đàn ông trên boong khoa trương hô to, “Tiểu mỹ nhân, anh lại đánh vỡ ly nước cà rốt của tôi rồi à?”