William cùng Mang Phi nói chuyện rất vui vẻ, sau đó anh ta đưa William đi lên trên lầu nhìn hai nhà khoa học, mãi cho đến khi xác nhận xong, William cùng An Tiêu Dao đưa ra ý kiến, hỏi anh ta là có thể chuyển khoản không. An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, “Nói cho anh ta biết, có thể chuyển khoản.”

William nói với Mang Phi, “Mang Phi tiên sinh, tôi lập tức chuyển khoản ngay đây, bởi vì số tiền khá lớn, cho nên có khả năng thời gian có chút chậm trễ, xin anh kiên trì chờ đợi.”

“Không có vấn đề gì.” Mang Phi nói, “Một khi xác nhận tiền về, tôi lập tức giao người cho anh.”

Cố Thất Thất hỏi, “Anh thực sự tính toán là sẽ chuyển cho anh ta khoản tiền lớn như vậy sao?”

Dựa vào gì mà Mang Phi quá hời như vậy chứ.

Hạ Thanh đá anh một cước, “Anh muốn phá sản à, nếu có tiền thì anh cho tôi này, cho anh ta làm cái gì?”

An Tiêu Dao nhìn hai người bọn họ như nhìn kẻ thù, “Chẳng lẽ tôi thành giai cấp địch nhân của hai người rồi sao?”

Hạ Thanh khinh bỉ anh, “Cứ kẻ nào có tiền đô là giai cấp địch nhân của tôi.”

An Tiêu Dao, “...”

Chuyển khoản sẽ thông qua ngân hàng Thụy Sĩ bên kia, trực tiếp chuyển tới tài khoản yêu cầu, bởi vì số tiền quá lớn nên trình tự hơi chút phiền phức. Mang Phi cũng rõ ràng điều này, cho nên rất kiên trì. An Tiêu Dao hướng Hạ Thanh lườm một cái, Hạ Thanh làm như nhìn không thấy.

Cố Thất Thất phất tay một cái, “Hai người đi đi, một mình mình có thể giám thị.”
“Tớ không muốn, tớ muốn ở đây cùng cậu.” Cô vừa nói dứt mồm liền bị An Tiêu Dao kéo đi, anh trầm mặc kéo cô hướng gian phòng bên cạnh.

Hạ Thanh ý thức được cái gì, khuôn mặt hơi nóng lên.

Vừa mới đóng cửa lại, An Tiêu Dao đem cô ấn vào sát vách tường, cúi đầu hôn môi cô. Hạ Thanh vốn định kháng nghị hai câu, cuối cùng lại vòng tay ôm cổ anh, rất phối hợp với nụ hôn của anh. Ý hợp tâm đầu, củi khô lửa bốc được mau, hai người đều nhiệt tình thăm dò đối phương, lúc này Hạ Thanh mới phát hiện, kỳ thực, cô cũng rất nhớ nụ hôn của anh. Trong phòng trải thảm, cô đang phải kiễng chân, vì phối hợp với An Tiêu Dao, nên có hơi khó chịu, vừa hôn môi trong lòng vừa oán giận, đàn ông cao quá hôn môi cũng thật bất tiện. Cô đứng chỉ cao tới vai anh thôi.

An Tiêu Dao cười, kéo ôm lấy cô, hôn càng sâu. Hạ Thanh có chút không quen với sự thô bạo của anh, cắn cắn đầu lưỡi anh tỏ vẻ kháng nghị, trong lúc đàn ông đang động tình, đây quả thực là một động tác nguy hiểm. Đôi chân Hạ Thanh vòng qua cặp vào hông của anh, lập tức cảm giác được thứ cứng rắn của anh, cả người anh bỗng tản mát ra loại cướp đoạt giống như giống đực vậy. Lưỡi cô bị anh hôn đến tê dại, lưng cô bị anh nhấc lên, Hạ Thanh đơn giản giơ tay lên phối hợp xoa lưng anh từ trên xuống dưới.

Nụ hôn của anh theo cằm chuyển đến ngực, mùi thơm nhàn nhạt của người con gái như là tối thúc tình dược, An Tiêu Dao cắn ra để lại một dấu răng ở trước ngực cô, anh nghĩ thầm, anh còn chưa có làm gì quá, anh rất muốn một ngụm nuốt cô.

Hạ Thanh ngửa đầu, kịch liệt thở dốc, ôm đầu của anh, hưởng thụ sự thân thiết này.

“Nhớ anh không?” Anh tì lên trán của cô, ánh mắt vi ám, xưa nay con ngươi trong suốt, tất cả đều là tình nóng bỏng, thanh âm cũng ngầm có ý tình dục, như một ngọn lửa đang cháy bùng bùng.

“Không có thời gian nghĩ tới anh.” Hạ Thanh một chút cũng không xấu hổ, lại chuyển đề tài, “Thời gian rảnh rỗi có nghĩ tới một chút, đặc biệt là lúc tôi phải ngủ một mình.”

Cô đã quen với việc ôm một lò sưởi đi ngủ.

Lần này cô cũng thẳng tưng lấy lòng An Tiêu Dao.

Anh cúi đầu hôn cô một cái, đột nhiên sờ tới chỗ vải xô ngang hông cô, An Tiêu Dao nguyền rủa một tiếng, rất hiển nhiên, bọn họ cũng không nhớ ra là eo Hạ Thanh đang có vết thương rất nặng, may mắn là anh vừa nâng cô chứ không kéo vết thương của cô.