Cố Thất Thất xoa xoa tóc của Hạ Thanh, giống như an ủi tiểu hài tử, loại cảm giác này cô rất hiểu. Lúc bọn họ còn rất nhỏ, An Tiêu Dao biểu hiện so với người khác ưu tú hơn rất nhiều.

Bọn họ tất cả thành tích đều tạm ổn, An Tiêu Dao không có bất ngờ gì xảy ra trên cơ bản đều là hạng nhất.

Sau đó hạng nhất cùng hạng nhì dều là một khoảng cách rất dài.

Thành tích của bọn họ là đặt ở thao trường, hai bên bố cáo bài, nói cách khác, trong căn cứ mỗi người mỗi ngày nhìn một lần, thành tích là mỗi thiên canh tân( thay đổi liên tục), An Tiêu Dao trên cơ bản mưa gió bất động quanh năm đệ nhất. Sau đó còn muốn lôi ra tên thứ hai một đoạn lớn, tiểu hài tử cũng có tâm lý so bì, ai không muốn tranh đệ nhất a, giống như hồi bé chúng ta luôn luôn hâm mộ thành tích cuộc thi đệ nhất đồng học.

Khi đó, bọn họ cũng là biết cái gì là tự ti.

Có một lần Long Tứ không biết trúng ngọn gió nào nghe Cố Thất Thất khen Tiêu Dao một câu thật thông minh còn giống như rất hâm mộ nói một câu cái gì chính cô cũng quên, thế nhưng Long Tứ lại làm một việc khiến cô quên không được.

Long Tứ len lén bỏ một ít thuốc vào thức ăn của An Tiêu Dao, mục đích là nghĩ bài kiểm tra ngày hôm sau Tiêu Dao thành tích đổ rầm dưới đất, kéo theo hạng của Tiêu Dão cũng xuống, kết quả cùng quãng thời gian đó vật lý trị liệu sư cho An Tiêu Dao ăn dược phẩm xung đột thiếu chút nữa làm hại An Tiêu Dao không có mạng, hại Long Tứ bị cấm đoán bảy ngày.

Long Tứ cũng rất phiền muộn, lão tử chỉ là muốn đùa vui một chút mà thôi, thật là muốn đùa vui một chút, ai biết một ít thuốc kia sẽ chỉ làm tinh lực người chưa đủ mà còn đối với thân thể không có chỗ gì hỏng, Lục Trăn thường xuyên lấy ra thử, đương nhiên, Lục ca ca cho là huấn luyện hạ dược, không tra ra sự tình, kết quả Long Tứ làm một lần liền phạm sai lầm.

Cố Thất Thất đều tự trách cảm giác là mình hại An Tiêu Dao như nhau.

May mà cảm tình của bọn họ tốt, An Tiêu Dao biết Long Tứ không ý xấu, căn bản không tính toán.

Hạ Thanh vừa nghe, chậc chậc một tiếng, “Long Tứ thực sự là trưởng thành sớm a, từ nhỏ liền biết tranh giành tình nhân hại tình địch a, bất quá thế nào anh ta nhiều năm như vậy lại không theo đuổi cô, thực sự là làm người ta nghi ngờ chỉ số thông minh a.”

Cố Thất Thất vui lên, trái lại không nói chuyện.

“Bộ dạng hồi bé của An Tiêu Dao như thế nào?” Hạ Thanh hưng trí bừng bừng hỏi: “Có phải hay không bộ dáng rấ nghiêm túc, tiểu thân sĩ hoặc bộ dáng giả chính kinh?”

Não bộ Hạ Thanh tưởng tượng ra rất nhiều hình dáng.

“Không nghiêm túc a.” Cố Thất Thất nói: “Tiêu Dao từ nhỏ liền cười híp mắt rất được người thích, cô nương đặc công trên đảo thích hắn trừ Lục ca ca liền anh ta liền đuổi theo trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Oa... Nga...” Hạ Thanh khoa trương hô hai tiếng, lóe ánh mắt bát quái nhìn Cố Thất Thất, Cố Thất Thất mờ mịt không hiểu, làm gì? Hạ Thanh nói: “Nói tiếp a, sau đó thì sao?”

“Không sau đó a.” Cố Thất Thất cười gượng hai tiếng.

“Một tiểu chính thái được hoan nghênh như thế, mỹ nữ trên đảo nhỏ của các người rất nhiều dựa theo ánh mắt của An Tiêu Dao hiện tại tại sao lại coi trọng tôi, cô nương giống tôi cũng man hơn rất nhiều, anh ta không cùng ai phát triển qua một hai đoạn ái muội như vậy, không có khả năng!” Hạ Thanh tự nghĩ mình, vừa nghĩ đến đều cảm thấy không có khả năng.

“Xanh, cô là độc nhất vô nhị.” Cố Thất Thất mỉm cười nói.

“Lời này tôi thích nghe.” Hạ Thanh đương nhiên là độc nhất vô nhị, Hạ Thanh chuyển ý: “Mặc dù cho tôi đeo cao mạo cũng không thể ngăn cản để tôi biết tình sử chồng mình a, tôi biết An Tiêu Dao nói anh ta không biết qua luyến ái là lừa gạt, khuê mật nhanh lên một chút tiết lộ một chút tình báo, nếu không tuyệt giao.”

Cố Thất Thất: “...”

Khuê mật cũng không phải là dùng như thế đi?