“Mau mau mau...” Mang Phi một thân vũ trang, phất tay giở một thùng hàng giấu ở trong xe trọng lực ra, thùng đựng hàng bị cạy ra phía trong đều là một ít bọc hàng, cái gì cũng không có.

Có người mở bọc ra đều là một ít y phục cùng kim loại chế phẩm.

Mang Phi nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh chỉ vào thùng hàng tận cùng bên trong, nhàn nhạt nói: “Cạy thùng bên kia xem.”

Thùng đựng hàng vừa nhìn liền biết cái gì cũng không có.

Chỉ có nội bộ bên trong mới biết phía trong có càn khôn.

Cửa là đập không ngừng, Mang Phi kêu thuộc hạ dùng máy hàn khoét một lỗ to trên cửa, ở phía trong trái phải cột hai lão đầu ngoài năm mươi tuổi. Bọn họ thoạt nhìn già hơn tuổi tác một ít.

Có lẽ là dùng não bộ quá độ nên tóc đều rụng hết, hai cái đầu trần bóng loáng.

“Các người là ai?” Một nhà khoa học giận dữ hỏi.

Mang Phi ngậm xì gà, thoạt nhìn thập phần khí phách: “Là người cứu các ngươi.”

Nguời của Mang Phi mở trói cho nhà khoa học, cấp tốc lên một xe khác ly khai khỏi hiện trường. Thuộc hạ đuổi theo giết tên đặc vụ kia cũng vừa quay trở về, người thoát chưa bắt được.

Mang Phi nói cũng không sao cả.

Đám người Hạ Thanh cũng rất nhanh rời khỏi khỏi đường cái,hai người lên một chiếc xe khác, Thất Thất gọi điện thoại cho An Tiêu Dao:“Người đã cướp được nhưng đang ở trong tay Mang Phi phải làm sao bây giờ?”

“Em cảm thấy nên thế nào?”

“Có lẽ phải quan sát thuyết phục một khoảng thời gian.”

Thất Thất đang cùng Tiêu Dao trò chuyện đột nhiên cảm giác được phía trước có một hỏa tiễn mang theo liệt hỏa hừng hực bay tới. Trong nháy mắt không có âm thanh, Hạ Thanh nhanh chóng đánh tay lái cho xe ra khỏi đường cái vào trong rừng rậm, hỏa tiễn phá hủy một đoạn đường lớn. Lại tiếp tục nhắm bắn xe của các cô, hai người một tả một hữu từ trong xe nhảy ra ngoài.

Thân thể ở trong rừng rậm rơi ra một đoạn, hai người ôm đầu trốn ở phía sau cây, hỏa tiễn bắn trúng xe, oanh tạc ra một mảnh hoa lửa lợi hại.

“Con mẹ hắn!” Hạ Thanh giận dữ, di động Cố Thất Thất vẫn còn cầm trên tay, An Tiêu Dao không dám nói câu nào, nghe thấy tiếng nổ mạnh kia, ngực giống như bị cái gì làm cho nổ tung, tính mạng người quan trọng nhất của anh đang ở cách anh ngàn dặm, các cô đang gặp nguy hiểm nhưng anh cái gì cũng không làm được.

“ Con chó Mang Phi nuôi dưỡng này!” Cố Thất Thất thịnh nộ, cánh tay bị bụi gai trong rừng rậm đâm vào làm cho máu tươi nhễ nhại.

“Thất Thất? Xanh đâu, cô ấy không sao chứ?” Nghe thấy âm thanh của Thất Thất, An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, Cố Thất Thất lấy tay ra hỏi Hạ Thanh: “Xanh, Tiêu Dao hỏi cô đâu.”

“Không chết được!” Hạ Thanh trung khí mười phần la lên một tiếng, nhe răng trợn mắt từ phía sau một thân cây bước ra, đỡ eo tựa như là có thai mấy tháng, “ Eo lão tử...”

“Anh liền nói Mang Phi không thể tin, thế nào các người cũng không phòng bị, ít nhất phải để một người ở trên xe bọn em chứ.” An Tiêu Dao nói, mặc dù anh và Mang Phi đã đánh qua vừa đối mặt, đối với người này tính cách trái lại sờ thấu.

May mắn, đám người Hạ Thanh đều không có việc gì.

“Tiêu Dao, một hồi nói tiếp, chúng tôi xử lý vết thương một chút.” Cố Thất Thất cúp điện thoại, tập tễnh từ trong rừng rậm bước ra, trên một cánh tay của Thất Thất tất cả đều là vết máu, vô cùng thê thảm, đều là bên ngoài da, Thất Thất cũng không quan tâm.

Hạ Thanh đỡ eo khoa trương tưạ một phụ nữ có thai.

Hạ Thanh mặc một bộ màu rám nắng lưng, một quần quân đội lục sắc, vũ trang mang theo đều buông lỏng, trên cánh tay cũng có một chút vết máu, không nghiêm trọng lắm, thoạt nhìn tựa như trên hoa hồng chiến trường liệt hỏa.

Đúng, hoa hồng mang thai.

“Eo của cô làm sao vậy?”

“Qua đây để tôi băng bó vết thương.” Hạ Thanh giận, Cố Thất Thất đi vòng qua phía sau cô, Hạ Thanh từ trên xe nhảy xuống cũng quá xui xẻo, bị một miếng sắt cứa phải trúng vào một bên eo.