Mang Phi nhíu mày, cuống quít giải thích: “Tiểu Thanh, em hiểu lầm, tôi không có cùng chính phủ mật báo, tôi hà tất phải làm loại chuyện tổn nhân bất lợi kỷ này đi tố giác em, tôi đâu có được lợi gì? Tôi thích em như vậy sao để em bị bọn họ bắt đi.”

Cố Thất Thất khóe môi khẽ động nhưng vẫn như trước diện biểu tình vô cảm, trái lại đem Hạ Thanh làm cho buồn nôn nói: “Đừng nói cái gì thích hay không thích, bao nhiêu năm, tôi phải thừa nhận, An Tiêu Dao nói không sai, tôi thực sự là trẻ tuổi không hiểu chuyện không có mắt, năm đó sao có thể coi trọng anh. Chẳng lẽ mỗi nữ nhân quay đầu lại nhìn người mình thích đầu tiên đều có loại cảm giác này là mắt tôi bị mù sao.”

Hạ Thanh nhìn Cố Thất Thất.

Cố Thất Thất quyết đoán phối hợp: “ Người tôi thích nhân phẩm rất tốt.”

Hạ Thanh bừng tỉnh ngộ: “Nga, nguyên lai là huấn luyện anh quá cặn bã.”

Bọn họ kẻ xướng người họa, Mang Phi trầm sắc mặt: “Tiểu Thanh, tôi nói lại lần nữa, tôi thật không có bán đứng em, em xác thực là hiểu lầm, nói không chừng là An Tiêu Dao bán đứng em, em cần phải cẩn thận nghĩ rõ ràng.”

“Anh cút đi, An Tiêu Dao không có bán đứng tôi? Anh ta khi đó ngóng trông làm thế nào để đem tôi thu vào tay sao có thể bán đứng tôi, đầu óc anh bị lừa đá a, gây xích mích ly gián cũng không biết tìm cái cớ tốt hơn một chút sao. Hôm nay là anh tự tìm đường chết.” Hạ Thanh nói xong tay khẽ động vào thắt lưng lấy súng lục..

Mang Phi cấp tốc thối lui vào trong đám người, vẫn như cũ biện giải: “Tiểu Thanh, mặc kệ em tin hay không, tôi thật sự không có bán đứng em, tốt xấu chúng ta cũng từng là thầy trò hà tất tuyệt tình như vậy?”

“Thầy trò?” Hạ Thanh cười lạnh: “Anh nói như vậy thật làm cho tôi buồn nôn.”

Mang Phi biến sắc: “Em đã không muốn cùng tôi nhiều lời, tôi cũng sẽ không tự tìm mất mặt, mặc kệ em có tin hay không nhìn thấy em ở đây tôi rất vui vẻ.”

Mang Phi nói xong ẩn vào trong dòng người, Hạ Thanh không muốn đả thương người vô tội cũng không có đuổi theo, con người một khi phát rồ chuyện gì cũng có thể làm ra được, Hạ Thanh cũng không nghĩ sẽ khiến cho ở đây hỗn loạn.

“Cô xác định là Mang Phi bán đứng cô?”

“Tám chín phần.” Hạ Thanh nói, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Tôi không có chứng cứ nhưng trực giác sẽ không sai, Mang Phi nghĩ tình cũ phục lại bị tôi cự tuyệt. Nếu không phải Tiêu Dao tới, có lẽ chúng tôi sẽ còn dây dưa một khoảng thời gian anh ta còn có thể có chút kiên trì, Tiêu Dao tới rồi dự đoán anh ta liền nổi lên ý định xấu xa. Tôi xem cuộc sống lính đánh thuê cũng coi như có thể đi, thế nhưng cuộc sống mỗi ngày liếm máu cũng không mấy dễ chịu. Nếu cùng chính phủ mật báo có thể có được một khỏan tiền thưởng không tệ, anh ta không động tâm mới lạ. Nếu lúc đó, tôi đồng ý cho Mang Phi theo đuổi nói không chừng anh ta còn có thể nhịn một chút, Mang Phi cùng chúng ta lúc nhận thức huấn luyện trước đây và bây giờ không giống nhau. Tôi dự đoán anh ta sẽ bị đá ra khỏi quân đội lại thất tín bội nghĩa, con đường này anh ta sẽ đi không quá lâu.”

Cố Thất Thất gật gật đầu: “ Trực giác cho tôi thấy anh ta cũng thay đổi quá nhiều, nhưng lúc trước tôi cùng anh ta tiếp xúc cũng không nhiều, Mang Phi thế nào tôi cũng không quan tâm.”

Cố Thất Thất đối với Mang Phi cảm giác luôn luôn cũng không được tốt lắm.

“Còn tôi nhìn chung đều cảm thấy mỗi lần nhìn thấy anh ta luôn luôn ngoài ý muốn gặp xui xẻo.” Hạ Thanh oán giận một tiếng, nhảy lên du thuyền: “Chúng ta đi chơi một hồi, ăn chút hải sản gì đó.”

Cố Thất Thất cũng nhảy lên, không ngờ Hạ Thanh thật thương lượng mượn được chiếc du thuyền này, nam nhân đó đồng ý bọn họ mượn hai tiếng đồng hồ: “Năm đó tôi nói cô ánh mắt hoa lạ, cô không nghe lời của tôi bây giờ thì hối hận đi.”

“Dừng, đừng nói chuyện mất hứng như thế, dù sao buổi tối chúng ta cũng phải rời khỏi, cách xa anh ta một chút, nếu không đảm bảo không chuyện tốt.”