Nolan ngơ ngẩn nhìn Lục Trăn, thân phận và bối cảnh của bọn họ là một vấn đề lớn. Mặc dù nói, trong lòng mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng tình cảm của bọn họ nhưng vấn đề này luôn luôn như có như không lại tồn tại trong suy nghĩ.

Bọn họ đều coi như không có việc gì né tránh vấn đề này, làm bộ như giữa bọn họ không có trở ngại, có thể yên lặng sống cùng nhau. Đương nhiên loại yên lặng này sẽ bị tàn phá theo thời gian buộc bọn họ phải đối mặt.

Nolan cũng không phải là không muốn giải quyết qua vấn đề của bọn họ.

Nolan cũng từng nghĩ nếu như từ bỏ công việc này như vậy anh sẽ không quá cực khổ, mặc dù trong suốt cuộc đời sự nghiệp anh đã bỏ rất nhiều tâm huyết và nhiệt tình. Nếu bây giờ buông tha thì thực sự có lỗi với kỳ vọng của cha mẹ, sự bồi dưỡng của người nhà nhưng tất cả tính là gì so với Lục Trăn. Không biết bắt đầu từ khi nào, trách nhiệm đã ở phía sau, Nolan cũng không nghĩ cứ mỗi lần xảy ra chuyện đều là một lần sinh ly tử biệt tất cả đều phải che che giấu giấu như vậy. Cuộc sống như thế cũng không có ý nghĩa.

Nolan nghĩ không có công việc này, có lẽ anh còn có thể tìm được công việc khác hứng thú hơn, kiếp này cũng sẽ không vì vậy mà phế đi. Hoặc là, đi làm một học thuật làm việc cũng được, thời thiếu niên anh cũng từng nghĩ tới.

Lúc Nolan nằm ở bệnh viện Israel đã nghĩ qua có lẽ thời gian sẽ buộc hai người các anh phải lựa chọn. Không ngờ, Lục Trăn so với anh đã hành động nhanh một bước, đã sớm buông tha, anh ngay cả một cơ hội lựa chọn cũng không có.

“Tiểu Trăn, cậu...”

“Xuỵt!” Lục Trăn dựng thẳng ngón trỏ lên che bên môi Nolan: “Tôi biết anh muốn nói cái gì nhưng cùng tôi không quan hệ, trong chúng ta phải có một người buông tha bằng không đến cuối cùng, tôi sẽ mất đi anh.”

“Cậu vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi tôi.” Nolan nắm tay Lục Trăn kiên định nói: “Mặc kệ phát sinh cái gì, tôi cũng không nghĩ tới sẽ buông tay cậu ra.”

“Nhưng tôi nghĩ tới a.” Lục Trăn nói, thập phần nghiêm túc, giữa con ngươi Nolan xẹt qua một tia vẻ lo lắng thậm chí là phẫn nộ chính anh cũng không rõ ràng. Anh không dám tin, Lục Trăn thậm chí có loại ý nghĩ này.

“Chuyện kia cũng chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt. Thời gian khi tôi biết anh thực sự đem báo cáo kia giao lên thì tôi đã suy nghĩ nếu như vậy tách ra thì sau này có phát sinh chuyện gì, chúng ta sớm muộn cũng sẽ không có biện pháp đối mặt được.” Lục Trăn giải thích tròng mắt rũ xuống che đậy ý nghĩ của mình. Lục Trăn từng đứng giữa huynh đệ của mình cùng Nolan giãy giụa lựa chọn nhưng trong nháy mắt đó Lục Trăn đã chọn nguời nhà, buông tha Nolan.

Nhưng mà, Lục Trăn lại nghĩ, bọn họ còn chưa tới trình độ sơn cùng thủy tận, có lẽ còn có biện pháp khác có thể bù đắp.

“Mặc kệ thế nào, hiện tại kết cục cũng rất tốt.” Lục Trăn nói: “Anh cũng sẽ không có gánh nặng nữa, bọn họ cũng sẽ không lại nhằm vào anh.”

“Vậy còn cậu?” Nolan đau lòng hỏi: “Cậu không trở về vương bài sao?”

Lục Trăn lựa chọn như vậy, Nolan biết có nhiều thống khổ, anh biết bọn người An Tiêu Dao đối với Lục Trăn mà nói rất quan trọng. Bọn họ làm bạn với Lục Trăn tròn hai mươi năm, ra sống vào chết, đã sớm hòa làm một thể, anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Lục Trăn sẽ vì anh mà buông tha bọn họ.

Nolan đã từng nghĩ chỉ cần có việc liên quan đến Vương bài, Lục Trăn sẽ chọn Vương bài. Bởi vì Lục Trăn dùng tất cả nhiệt huyết để tạo dựng nên vương quốc đó, đây là người nhà quan trọng nhất của Lục Trăn, cậu ấy sẽ buông tay sao? Không, cho tới bây giờ Nolan không muốn Lục Trăn buông tha bởi vì anh biết nếu làm như vậy Lục Trăn sẽ không vui vẻ. Nếu như Lục Trăn không sung sướng thì tất cả đều không có ý nghĩa.