Hạ Thanh mới vừa vào cửa nghe thấy câu cuối cùng của Đường tổng, lại một lần nữa nghĩ Đường tổng.

Đường tổng nhìn thấy Hạ Thanh, quyết đoán quay đầu lén lút nói với Hạ Thần Hi, "Nhìn, ngu ngốc về nhà."

Hạ Thần Hi trừng liếc mắt Đường Bạch Dạ một cái: "Câm miệng!"

Hạ Thanh nằm ở trên sô pha, hưng trí nhắm mắt dưỡng thần, Đường tổng tới hứng thú: "Hạ Thanh, cô thế nào chọc An Tiêu Dao?"

"Tôi chỗ nào cũng không chọc anh ta." Hạ Thanh nói, tổng kết lý do: "An Tiêu Dao tự ti."

Đường tổng bật cười, An Tiêu Dao cũng tự ti? Đó là lý do rất thần kì Hạ Thần Hi đều nhịn cười không được, Hạ Thanh nghĩ thầm, kinh nghiệm chưa đủ bị lão bà pha trò phát bạo a, không phải tự ti là cái gì, hừ hừ!!! 

"Được rồi, đi lên đi." Hạ Thần Hi nói, cô nhìn ra, An Tiêu Dao là thật tâm thích Hạ Thanh nhưng ngược lại Hạ Thanh nghĩ cái gì, cô nhìn không thấu, chỉ cần An Tiêu Dao thích Hạ Thanh, luôn luôn rất dễ xử lý.

"Không đi!" Hạ Thanh trực tiếp cự tuyệt, cô chỉ có kinh nghiệm dùng sắc dụ nam nhân, kinh nghiệm đối phó kẻ thù, không có kinh nghiệm thu thập lão công.

Hạ Thần Hi nói: "Ngu ngốc, đối với nam nhân tốt nhất là nên quát mắng  , chuyện này cũng không ngoại lệ, một lần thoát y phục trên giường không phải quátxong chưa?"

Hạ Thanh: "..."

Đường tổng thiếu chút nữa nhảy lên kháng nghị: "Vì sao em dạy Hạ Thanh đối phó nam nhân như thế, em lại không có như vậy quát mắng qua anh, vì sao????"

Hạ Thanh: "..."

Hạ Thần Hi giận, phá lão công, cô chỉ nghĩ đem Đường Bạch Dạ một cước đá ra đi. 

Hạ Thanh đối với đề nghị Hạ Thần Hi tỏ vẻ hoài nghi thật sâu.

Hạ Thần Hi lại một lần nữa cảnh cáo Đường tổng câm miệng, Đường tổng mới không cần câm miệng, lập tức cũng bày ra biểu tình phẫn nộ, đoạt lấy Hạ Cảnh, nổi giận đùng đùng nói với Hạ Thần Hi: "Lão bà, anh sinh khí, vội vàng đến quát anh đi."

Sau đó liền hùng dũng oai vệ lên lầu, bối cảnh cũng là một bộ hỏa diễm.

Hạ Thần Hi: "..."

Hạ Thanh: "..."

"Thật ấu trĩ." Hai tỷ muội trăm miệng một lời.

Hạ Thanh nói: "Chị, nam nhân ấu trĩ như thế chị thế nào chịu được a?"

Hạ Thần Hi vui vẻ: "Em nghe Đường Bạch Dạ nói loạn, Bạch Dạ thỉnh thoảng bị bệnh đã quên uống thuốc, em đừng để ý đến."

Hạ Thanh thầm nghĩ, may mắn An không phải nhị trung bệnh như thế, nếu không,cô đã sớm đem Tiêu Dao bóp chết.

"Các người sao lại cãi nhau?"

"Không có gì, chính là em không cẩn thận khoe khoang một chút em ở phương diện nam nhân có kinh nghiệm hơn so với An Tiêu Dao đối với nữ nhân một chút, anh ta liền tức giận lên." Hạ Thanh qua loa, vô tâm vô phế tổng kết một câu: "Thật nhỏ mọn, sự thực còn không cho người ta nói."

Hạ Thần Hi nhìn Hạ Thanh thật tình cảm thấy không thể tưởng ra, cô dám tổng kết như thế? An Tiêu Dao chỉ là tức giận không có động thủ đánh Hạ Thanh cũng tính là tính tình được rồi. 

Loại chuyện này cùng lão công khoe khoang không phải muốn chết sao???

Hạ Thần Hi cũng biết, Hạ Thanh chính là một chút cũng không nghiêm túc nói qua luyến ái, căn bản không biết nên cùng nam nhân ở chung như thế nào,đứa ngốc.

"Chị nhìn em là có ý gì, vì sao ánh mắt của chị sẽ tiết lộ ra tin tức em là một người ngu ngốc? Em nhất định nhìn lầm rồi." Hạ Thanh lập tức ủy khuất, chị cô vậy mà nghĩ như thế với cô.

"Coi như là sự thực, em cũng không thể nói như vậy a."

"Kia cái gì, Đường tổng quá khứ oanh oanh yến yến nhiều như vậy, chị sinh khí sao?" Hạ Thanh nói "Em xem chị rất lớn thôi."

Hạ Thần Hi phát ra một tiếng cười cao quý lãnh diễm: "Ha ha ha, em xem Đường Bạch Dạ có dám ở trước mặt chị khoe khoang hay không." 

Hạ Thanh thầm nghĩ, chị cười như thế, ai cũng không dám a.